Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Ý cô rất rõ ràng, năm trăm triệu cô không cần, cô muốn hai phần ba toàn bộ tài sản của Long Tư Hạo.
“Ha ha...” Nghe xong lời cô nói, Long Tư Hạo hơi híp mắt, khóe môi cong lên, không giận mà cười, đôi mắt hẹp dài hiện lên nhu hòa lâu không thấy, cong môi: “Xem ra em thật sự trưởng thành rồi, biết làm thế nào tranh thủ ích lợi lớn nhất cho mình.”
Anh cũng yên tâm.
Câu sau “Anh cũng yên tâm” anh không nói ra, mà đặt ở trong lòng.
Chỉ cần cô biết bảo vệ bản thân, biết tranh thủ lợi ích cho mình, anh cũng an tâm.
Hiểu Hiểu của anh cuối cùng cũng trưởng thành, anh tin dù về sau không có anh bên cạnh, không có anh bảo vệ, cô cũng có thể bảo vệ tốt bản thân mình.
Như vậy anh yên tâm rồi.
Lập tức đôi mắt hẹp dài của anh nhìn về phía Lạc Thụy và luật sư đeo kính bên cạnh, trầm giọng nói: “Tất cả bất động sản của tôi đổi thành của cô ấy, cổ phiếu và các khoản quỹ của tôi cũng chuyển sang cho cô ấy, tài khoản của tôi chuyển thành tài khoản chung với cô ấy...”
Nghe thấy lời Long Tư Hạo nói, Lê Hiểu Mạn run lên, anh vậy mà đồng ý?
Cô vừa nói như vậy chỉ là cố ý làm khó dễ anh, vậy mà anh thật sự muốn đem tài sản của mình cho cô, nghe ý tứ của anh, hình như anh không chỉ muốn đem hai phần ba tài sản cho cô mà là toàn bộ.
Anh điên rồi sao?
Anh không phải trách cô hại chết con gái anh sao?
Cho cô nhiều tiền như vậy làm gì?
Anh đưa cô hết, vậy anh sống bằng gì?
Cô đột nhiên cảm thấy, anh không phải đưa cô tiền bội ước mà là di sản.
Cô kinh ngạc nhìn anh, thấy anh nhìn Lạc Thụy và luật sư bên cạnh, như đang nói di chúc muốn đem tất cả tài sản của mình cho cô.
Cô từ từ buông cổ anh ra, đôi mi thanh tú nhíu chặt, trái tim nhói đau.
Cô không thích cảm giác này, không thích Long Tư Hạo như nói di ngôn dặn dò lại như vậy.
Cô đột nhiên cảm thấy thực áp lực, áp lực đến cô sắp thở không nổi, càng nghe anh nói, cô không hiểu sao càng thấy khó chịu, đau lòng.
Anh cũng không muốn chết, vì sao lại nói lời như di ngôn như vậy?
Hàm răng cắn chặt môi dưới, cô đau lòng suýt nữa trào nước mắt.
Dù Long Tư Hạo nói bao nhiêu lời tổn thương cô, nhưng, cô không muốn anh chết.
Cô muốn anh phải sống tốt, dù bọn họ từ nay về sau chỉ là người lạ, cô cũng hy vọng trên thế giới này, ở một nơi nào đó còn có anh tồn tại.
Bọn họ không được đồng giường thì đồng thiên địa cũng được, chỉ cần bọn họ ngẩng đầu nhìn lên cùng một bầu trời, chân đạp lên cùng một mảnh đất là được rồi.
Đột nhiên, cô đứng lên, ánh mắt mang theo giận dữ Long Tư Hạo, ngữ tức giận quát: “Tôi không cần bất động sản, không cần cổ phiếu, không cần mấy thứ này, tôi muốn tiền mặt, tôi muốn money!”
Nghe vậy, Long Tư Hạo nhíu mày, ánh mắt nặng nề nhìn cô đang tức giận, đôi mắt sâu thẳm hiện lên tình tự phức tạp.
Lạc Thụy và luật sư kinh ngạc nhìn cô, há to miệng.
Lạc Thụy liếc nhìn Long Tư Hạo, lại nhìn về phía Lê Hiểu Mạn, nhíu mày: “Lê tiểu thư, tiền quá nhiều, nhà cô tuyệt đối không chứa hết được, cô còn phải tìm chỗ chứa, còn phải phòng trộm, còn phải dùng thuốc diệt trùng phòng ngừa gián cắn, nếu trời lạnh trong phòng ẩm ướt, cô còn phải mang ra ngoài phơi nắng, rất phiền toái!”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn co quắp khóe môi, đang muốn lên tiếng, Lạc Thụy liền đứng lên, đến trước mặt cô, đưa tay ấn cô ngồi xuống ghế, nhướn mày cười nhìn cô: “Lê tiểu thư, đừng nóng vội, ngồi trước đã, Lê tiểu thư khát nước rồi, tôi đi pha cà phê cho cô.”
Dứt lời, Lạc Thụy liền rời khỏi phòng, lúc trở về trên tay bưng một cái khay, trên đó có bốn ly cà phê.
Buông khay, cậu mang một phần cho Lê Hiểu Mạn, sau đó lại bưng một ly cho Long Tư Hạo, còn lại hai chén, cậu và luật sư mỗi người một ly.
Lạc Thụy thấy Lê Hiểu Mạn bưng cà phê không uống, nhướn mày nhìn cô, cong môi cười: “Lê tiểu thư, uống chén cà phê trước đi, sau đó từ từ nói chuyện, tổng giám đốc nhất định sẽ làm cô vừa lòng.”