Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Trong điện thoại truyền tới giọng nói trầm thấp của Long Quân Triệt: “Sao cậu cho rằng chuyện hôm qua là do tôi dựng lên? Nếu thật sự là tôi, cậu nghĩ trước đó tôi sẽ không nói cho cậu biết sao?”
Hoắc Vân Hy nghe vậy, hai mắt híp lại: “Ý của ông là chuyện hôm qua không hề liên quan đến ông? Không phải ông thì là ai chứ?”
Ngưng lại, anh đột nhiên nghĩ ra điều gì: “Chẳng lẽ là người thần bí đó? Cánh phóng viên cũng là người đó sắp xếp?”
“Ha ha...” Long Quân Triệt cười: “Thông minh đấy, so với tưởng tượng của tôi còn khá hơn nhiều, xem ra tôi không tìm sai người để hợp tác.”
Hoắc Vân Hy tìm ra một chút đầu mối từ lời của Long Quân Triệt: “Có phải ông đã sớm biết chuyện này? Sao không nói cho tôi biết? Mà ông sao lại biết chắc như vậy được?”
Long Quân Triệt không nghe ra cảm xúc gì nói: “Giống như lần Lê Tố Phương kia chết ấy, là người thần bí đó cố ý để tôi biết được, hơn nữa đều là sau khi mọi chuyện đã xong tôi mới biết, vậy nên không kịp gì nữa cả, cậu không phải vẫn muốn có được Lê Hiểu Mạn hay so? Chẳng lẽ cậu muốn tôi nói cho cậu biết sẽ có phóng viên tới, bảo cậu rời đi?”
Nghe vậy, Hoắc Vân Hy càng nhíu chặt lông mày: “Vậy ông cố tình gọi cho tôi làm gì?”
“Tôi chỉ nhắc nhở cậu, Long Tư Hạo đã biết hôm qua cậu ở cùng với Lê Hiểu Mạn trong khách sạn đã bị phóng viên xông vào chụp hình. Nếu như Long Tư Hạo ra tay, cậu nhớ kĩ cho dù bị đánh chết, cũng không được đánh lại, không chỉ vậy, cậu còn phải làm cho cậu ta cho rằng Lê Hiểu Mạn phản bội mình. Nếu muốn có được Lê Hiểu Mạn, cứ theo lời tôi mà làm.”
Lời của Long Quân Triệt làm Hoắc Vân Hy nắm chặt điện thoại, đáy mắt hiện lên cảm xúc phức tạp cùng sự do dự.
Sau đó anh hỏi tiếp: “Sao Mạn Mạn lại đột nhiên sinh non?”
“Cái này phải hỏi người thần bí, xem ra hôm nay cậu vẫn chưa đọc báo.”
Long Quân Triệt dừng lại, chỉ nói: “Nhớ kỹ những gì tôi vừa nói.” rồi cúp máy.
Sau khi cúp điện thoại, Hoắc Vân Hy lập tức mở phần tin tức giải trí, quả nhiên nhìn thấy tiêu đề trang nhất là anh và Lê Hiểu Mạn.
Khi thấy dòng chứ: “Tổng giám đốc tập đoàn Hoắc thị và vợ cũ vào khách sạn, do quá mức kích tình mà khiến vợ sinh non”, hai mắt anh hiện lên vẻ khiếp sợ.
Đúng lúc anh đang hồi tưởng chuyện phát sinh ngày hôm qua, Long Tư Hạo đằng đằng sát khí đã tới gần.
“Long Tư Hạo...” Thấy vậy, Hoắc Vân Hy cất điện thoại đi, ánh mắt lạnh băng nhìn Long Tư Hạo.
Đoán là Long Tư Hạo muốn vào phòng bệnh thăm Lê Hiểu Mạn, anh chắn trước cửa, đợi Long Tư Hạo đến gần rồi nói: “Long Tư Hạo, anh tới làm gì?”
Long Tư Hạo thấy Hoắc Vân Hy chắn trước cửa, hai mắt lạnh thấu xương nhìn anh, bàn tay nắm chặt lấy cổ áo Hoắc Vân Hy: “Chuyện ngày hôm qua... là do cậu dàn dựng?”
Thấy Long Tư Hạo hỏi chuyện ngày hôm qua, Hoắc Vân Hy dùng ánh mắt sắc bén nhìn anh: “Long Tư Hạo, Mạn Mạn vốn yêu tôi, do anh cứ giam cô ấy bên người, chẳng lẽ anh không biết trong lòng Mạn Mạn luôn có tôi hay sao? Chuyện ngày hôm qua không phải do tôi dựng lên, tôi và Mạn Mạn chỉ đang "lưỡng tình tương duyệt"* mà thôi.
* Lưỡng tình tương duyệt – 两情相悦 – liǎng qíng xiāng yuè (yêu thích, hình dung song phương đều có tình cảm với nhau)
“Lưỡng tình tương duyệt?” Ánh mắt Long Tư Hạo hơi run lên, lạnh lẽo hỏi: “Cậu nói người Hiểu Hiểu yêu là...”
Trong lòng anh cực kỳ khó chịu, nhưng vẫn hết sức nhẫn nại.
Hoắc Vân Hy cười lạnh: “Nếu không phải vậy, sao Mạn Mạn hôm qua có thể hẹn hò với tôi trong khách sạn? Làm có thể để cho tôi đụng...”
Anh còn chưa nói xong liền bị Long Tư Hạo vung tay đấm.
“Cậu chạm vào cô ấy?” Giờ phút này hai mắt Long Tư Hạo đỏ ngầu, đáy mắt u lãnh.
Hoắc Vân Hy bị đánh trúng đau đớn, cảm giác ở mũi có gì đó ấm nóng chảy ra.
Anh xoa xoa mặt, thấy trên mu bàn tay là máu, hai tay nắm chặt, nghĩ tới lời Long Quân Triệt nói, anh hết sức khống chế bản thân không đánh trả.
Nhìn Long Tư Hạo đầy sát khí, anh nói: “Long Tư Hạo, một cú đánh này coi như vì con gái anh, nếu không phải vì tôi không kịp đợi Mạn Mạn sinh xong, không phải vì chúng tôi không kiềm lòng được, Mạn Mạn cũng sẽ không sinh non. Nếu anh muốn thay con báo thù thì đánh đi, tôi sẽ không đánh lại. Nhưng nhớ kỹ, qua ngày hôm nay, nếu như tôi không chết, tuyệt sẽ không để cho anh động vào tôi dù chỉ một ngón tay thêm nữa. Tôi cũng sẽ càng không cho anh dây dưa thêm với Mạn mạn, cô ấy là người phụ nữ của tôi, tôi sẽ không để cho anh có cơ hội chia rẽ hai người chúng tôi.”
“Người phụ nữ của cậu?” Long Tư Hạo lúc này vô cùng đáng sợ, môi mỏng khẽ cong, gương mặt mang theo thần thái chết chóc: “Hoắc Vân Hy, cậu đã thừa nhận mình hại chết Nghiên Nghiên, tôi sẽ bắt cậu nợ máu phải trả bằng máu.”