Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 511: Mặt trời mọc hướng Tây (2)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lê Chấn Hoa và Lê Tố Phương vốn muốn kiếm được tiền nhờ việc này cộng thêm tiền bọn họ tích góp mua một căn nhà ở trung tâm thành phố, nhưng còn chưa đi xem phòng ốc, Lê Tố Phương đã qua đời, chuyện này phải gác lại.

Nửa tháng trước, Lê Chấn Hoa và Lê Văn Bác dọn ra khỏi Ngự Yến Lầu, hai người mướn căn hộ hai phòng ở ngoài, gần Ngự Yến Lần, cách nhau chưa tới 200 thước.

Căn hộ 120 mét vuông coi như rộng rãi, hơn nữa giá cả không đắt lắm.

Vì Lê Hiểu Mạn gọi trước, Lê Văn Bác biết cô sẽ đến, nên đứng ở địa điểm đã hẹn chờ cô.

Thấy Lê Hiểu Mạn từ trên xe taxi đi xuống, anh ta lập tức đi lên, đưa tay đỡ cô.

Lê Hiểu Mạn đứng vững, ngước mắt nhìn anh ta, mím môi cười: “Anh Văn Bác, cảm ơn.”

Lê Vân Bác chuẩn bị lên tiếng, đột nhiên một chiếc xe Bentley dừng lại sau lưng Lê Hiểu Mạn không xa, người xuống xe chính là Hoắc Vân Hy.

Thấy Hoắc Vân Hy, Lê Văn Bác nhíu mày, ánh mắt thoáng qua tia phức tạp.

“Mạn Mạn…” Nghe tiếng Hoắc Vân Hy sau lưng, Lê Hiểu Mạn xoay người, thấy anh ta đang đi tới cô.

Vẻ mặt cô kinh ngạc, nheo mắt, lạnh lùng nhìn anh ta: “Anh đến làm gì?”

Bất kể sắc mặt Lê Hiểu Mạn lạnh lùng bao nhiêu, Hoắc Vân Hy vẫn cười ôn nhu: “Mạn Mạn, anh đến thăm cậu.”

Dứt lời, anh ta lại nhìn Lê Văn Bác, lễ phép cười một tiếng: “Văn Bác, cậu có ở nhà không?”

Lê Hoắc Bác nhìn Hoắc Vân Hy, lễ phép gật đầu: “Có, Hoắc tổng, anh đây là…”

Hoắc Vân Hy nhìn Lê Văn Bác cười nói: “Văn Bác, chúng ta từ nhỏ lớn cùng nhau, không cần khách sáo như vậy, vẫn gọi tên tôi Vân Hy đi.”

Lê Văn Bác và Hoắc Vân Hy cùng tưởi, Hoắc Vân Hy chỉ lớn hơn Lê Văn Bác ba tháng, hai người lúc nhỏ vì Lê Hiểu Mạn mà từng gặp nhau.

Chỉ là tính cách Lê Văn Bác tương đối hướng nội, lại tự mình học tập, rất ít nhập bọn với bạn bè.

Anh ta là một mọt sách, mặt học tập vô cùng ưu tú, vốn có cơ hội xuất ngoại du học, nhưng anh ta từ bỏ.

Nếu hỏi nguyên nhân, dĩ nhiên là vì không yên tâm ba anh ta Lê Chấn Hoa đánh bạc thành tính và cô Lê Tố Phương.

Nguyên nhân quan trọng nhất đương nhiên là không yên tâm người anh ta gọi là “em họ” Lê Hiểu Mạn.

Lê Văn Bác thấy Hoắc Vân Hy trước kia kiêu ngạo lúc này lại hạ thấp, mặt mày vui vẻ nghênh đón, lễ phép nói: “Hoắc tổng, nếu đã tới, đi lên ngồi một lát đi.”

Hoắc Vân Hy thấy Lê Văn Bác mời anh ta lên, trong lòng dĩ nhiên rất vui mừng.

Anh ta đang muốn nói được, Lê Hiểu Mạn ở bên cạnh lãnh đạm nói: “Anh Văn Bác, anh cho người không liên quan đi lên làm gì?”

Dứt lời, ánh mắt cô càng lạnh lùng nhìn Hoắc Vân Hy: “Hoắc tổng, anh đứng đi lên.”

“Mạn Mạn, anh chỉ lên thăm cậu một chút mà thôi, vậy cũng không được sao?” Mắt Hoắc Vân Hy đầy bi thương nhìn cô.

Lê Hiểu Mạn không để ý anh ta, mà nhìn Lê Văn Bác: “Anh Văn Bác, chúng ta đi lên.”

Sau đi cô đi trước.

Lê Văn Bác gật đầu với Hoắc Vân Hy, xoay người đuổi theo Lê Hiểu Mạn.

Lê Văn Bác và Lê Chấn Hoa mướn nhà ở lầu 10.

Biết Lê Hiểu Mạn sẽ đến, Lê Chấn Hoa đã sớm chờ ở ngoài cửa, nên vừa ra cửa thang máy, Lê Hiểu Mạn liền thấy ông chờ ở ngoài.

Mới nửa tháng ngắn ngủi, ông tiều tụy không ít, người cũng già đi rất nhiều, cặp mắt sưng đỏ, rất rõ ràng cho thấy khóc lâu.

“Cậu…” Thấy Lê Chấn Hoa, chóp mũi Lê Hiểu Mạn chua xót, mắt nổi lên tầng hơi nước.

Lê Chấn Hoa thấy cô sắp khóc, lập tức đi lên, nắm tay cô: “Mạn Mạn, vào trước đi.”

Lúc Lê Hiểu Mạn theo Lê Chấn Hoa vào cửa, thanh âm Hoắc Vân Hy lại vang lên sau lưng.

“Cậu…”

Lại nghe thanh âm Hoắc Vân Hy, ánh mắt Lê Hiểu Mạn xẹt qua tia tức giận và chán ghét.

Sao anh ta giống như âm hồn không tiêu tan?

Lê Chấn Hoa xoay người thấy Hoắc Vân Hy cũng tới, ông bất ngờ.

“Hoắc tổng…” Ông kinh ngạc nhìn Hoắc Vân Hy: “Sao cậu cũng tới?”

Hoắc Vân Hy thấy Lê Chấn Hoa khách sáo kêu anh ta Hoắc tổng, anh ta không thích ứng, trước kia cảm thấy không có gì, nhưng bây giờ, anh ta không muốn bày dáng vẻ người thân trước mặt Lê Hiểu Mạn, không muốn lưu lại ấn tượng xấu trong lòng Lê Hiểu Mạn.

Anh ta cười nhìn Lê Chấn Hoa, vừa khách sáo vừa thân thiết: “Cậu, cậu và Văn Bác đều kêu con là Vân Hy là được rồi, cậu kêu Hoắc tổng, con cũng ngại.”

Lê Chấn Hoa thấy anh ta trở nên rất thân thiện, hoàn toàn khác trước kia, ông lại kinh ngạc và bất ngờ.

Hoắc Vân Hy trước kia sẽ không để ý tới những người gọi là “Thân thích nghèo” này trong miệng Lý Tuyết Hà, chớ nói chi là thân thiết hiền hòa, nói ông trực tiếp kêu tên anh ta.

Hoắc Vân Hy thấy Lê Chấn Hoa kinh ngạc nhìn anh ta, trong lòng anht a cảm thấy vô cùng khó xử, trước kia vì anh ta hiểu lầm Lê Hiểu Mạn, cho nên mới lãnh đạm với người nhà cô, thậm chí là xem thường.

Nhưng bây giờ xóa bỏ hiểu lầm, anh ta đương nhiên sẽ không giống trước kia.

Anh ta nhìn Lê Hiểu Mạn, sau đó nhìn Lê Chấn Hoa, lúng túng lại áy náy nói xin lỗi: “Cậu, thật xin lỗi! Trước kia là con không tốt, con có chỗ bất kính với cậu, xin cậu tha thứ cho.”

Lê Chấn Hoa không nghĩ tới Hoắc Vân Hy vậy mà sẽ buông xuống cái giá Tổng giám đốc của anh ta nói xin lỗi ông, ông lại thấy ngoài ý muốn.

Hôm nay là ngày gì?

Mặt trời mọc hướng tây sao?

Hoắc thiếu gia trước kia tâm cao khí ngạo, lạnh lùng đối đãi người khác lại nói xin lỗi ông, ông có nghe lầm không?

Hay là ông nhìn lầm rồi, đứng trước mắt ông không phải là Hoắc Vân Hy?