Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lạc Thụy thấy cô ngồi xuống sau khi tiến vào, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhiệm vụ này thật khó khắn.
Anh ta đóng cửa xe lại giúp cô, sau đó đi vòng qua chỗ ghế lái, cười tươi với Lê Hiểu Mạn, đạp chân ga, lái xe.
Đến Thúy Viên, Lê Hiểu Mạn nói cám ơn với Lạc Thụy rồi xuống xe.
Lạc Thụy thấy cô xuống xe đi xa, thì mới cầm lấy điện thoại ra gọi cho Long Tư Hạo.
“Tổng giám đốc, dựa theo căn dặn của anh, tôi đã đưa Lê tiểu thư về Thúy Viên an toàn, cái đó... Vì thuyết phục cô ấy lên xe, tôi đã mất không ít nước miếng, vì vậy, phiền tổng giám đốc chi tiền trà nước, tôi còn bày tư thế diễn kịch, hẳn là tổng giám đốc sẽ không thiếu phí biểu diễn của tôi đi! Tôi vừa làm tài xế lái xe, lại vừa động não thuyết phục cô ấy, cái đó… tổng giám đốc nhìn xem chi phí lao động thế nào, còn có, vì để cho Lê tiểu thư tin tưởng tôi thuận đường đưa cô ấy về, tôi đã nói tôi ở Thúy Viên, bây giờ tôi sẽ đi Thúy Viên chọn căn biệt thự ngay, tổng giám đốc nhớ gửi tiền vào trong tài khoản của tôi nhé.”
Lạc Thụy nói liền một mạch, khóe mắt cong lên, rồi lẳng lặng chờ Long Tư Hạo trả lời.
Thời gian trôi qua một giây, hai giây, ba giây...
Ngay khi Lạc Thụy cho là Long Tư Hạo đã cúp điện thoại, trong điện thoại truyền tới giọng nói trầm thấp rõ ràng của Long Tư Hạo: “Được, tôi cho cậu một tỉ...”
“Một tỉ?” Lạc Thụy trợn tròn hai mắt, ngay sau đó anh ta vừa cười híp mắt lại thành sợi chỉ, vừa chu môi lên, mãnh liệt hôn vào màn hình điện thoại di động: “Moa! Moa! Tổng giám đốc, anh thật là rộng rãi, tôi yêu anh chết mất!”
Lúc anh ta đang mừng rỡ, trong điện thoại truyền tới giọng nói lạnh lẽo mà u tối của Long Tư Hạo, cũng chỉ có hai chữ: “Tiền âm phủ...”
Câu nguyên vẹn của anh là sẽ cho anh ta một tỷ tiền vàng mã.
“Cái gì? Âm... Tiền âm phủ?” nụ cười trên mặt Lạc Thụy hơi cứng lại, khóe miệng co rút, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy ủy khuất: “Tổng giám đốc, anh đừng tàn nhẫn với tôi như vậy chứ, vì đưa Hiểu bảo bối của anh về nhà, tôi đã cố ý mua xe mới, tiền còn chưa trả xong đâu?”
“Tôi không ngại để cậu cầm tiền âm phủ đi đổi thành nhân dân tệ.” âm thanh của Long Tư Hạo trầm thấp lãnh đạm, không có chút gợn sóng nào.
“Cái gì? Tiền âm phủ đổi nhân dân tệ? Tổng... tít...tít…” Lạc Thụy còn chưa nói hết lời, Long Tư Hạo đã cúp điện thoại.
Anh ta hung hãn trợn mắt nhìn điện thoại di động, đều nói người càng có tiền thì lại càng keo kiệt, điều này quả nhiên không phải là giả, giá trị con người của tổng giám đốc hơn ngàn tỉ cũng keo kiệt như vậy.
Anh ta đeo mắt kính lên lần nữa, tiêu sái ném điện thoại di động sang ghế ngồi bên cạnh, ngâm nga đoạn nhạc, lái xe rời khỏi Thúy Viên.
Lê Hiểu Mạn trở lại biệt thự, còn chưa đi vào phòng khách, chị Lâm ra đón nhìn thấy cô nói: “Thiếu phu nhân, cậu cô tới, đã ngồi một lúc lâu rồi.”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn hơi bất ngờ, cũng hơi mừng rỡ, cô lập tức tiến vào phòng khách, liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, vóc người hơi phát tướng ngồi trên ghế sa lon ở đại sảnh.
“Cậu...” khuôn mặt nhỏ nhắn của Lê Hiểu Mạn lộ ra nụ cười, cô đi về phía cậu của cô Lê Chấn Hoa.
Lê Chấn Hoa đứng lên, nhìn Lê Hiểu Mạn, cười nói: “Một đoạn thời gian không gặp, Mạn Mạn nhà chúng ta càng ngày càng đẹp.”
Lê Hiểu Mạn bị cậu nói mà hơi ngượng ngùng, cô hơi đỏ mặt nói: “Cậu nói vậy làm cháu cảm thấy xấu hổ, cháu vẫn giống như trước kia mà! Sao cậu tới mà không gọi điện thoại trước cho cháu?”
“Hắc hắc...” Lê Chấn Hoa cười hắc hắc, sau đó nhìn về phía Lê Hiểu Mạn: “Mạn Mạn, Vân Hy đối xử với cháu có được hay không? Cậu ta có bắt nạt cháu hay không?”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn hơi cụp mắt xuống, trong lòng mơ hồ đau xót, cậu quan tâm, khiến cho cô cảm thấy rất vui vẻ yên tâm, cô luôn muốn báo tin mừng không muốn báo tin buồn, cười nói: “Cậu yên tâm, cháu rất tốt.”
“Vậy thì tốt... Vậy thì tốt...” Lê Chấn Hoa gật đầu nói, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, ông ta nhíu chặt mày lại, cúi thấp đầu, mặt đầy dáng vẻ tâm sự nặng nề.
!!