Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hoắc Vân Hy thấy Long Tư Hạo cứ thế ôm Lê Hiểu Mạn đi, hai tay anh ta siết chặt phát ra tiếng rắc rắc.
Anh ta cực kỳ không thích dáng vẻ không coi ai ra gì tựa như có thể nắm tất cả trong tay kia của Long Tư Hạo.
Một lát sau, ánh mắt anh ta chợt lạnh lẽo, nghiêm nghị hô: “Long Tư Hạo, có khí khách thì thả Mạn Mạn xuống, đấu đơn độc với tôi.”
Nghe thanh âm sau lưng, Long Tư Hạo không để ý đến, ôm Lê Hiểu Mạn rời đi.
Hoắc Vân Hy thấy Long Tư Hạo không để ý, tức giận đến sắc mặt tái xanh, anh ta ghen tỵ anh ưu tú hơn anh ta mọi mặt, điên cuồng ghen tỵ.
Đột nhiên, anh ta kích động tiến lên, nắm cánh tay Long Tư Hạo.
Long Tư Hạo vươn tay, hất tay Hoắc Vân Hy ra.
Hoắc Vân Hy không phục, bước lên, quả đấm như gió quét qua Long Tư Hạo.
Thấy vậy, Long Tư Hạo ôm Lê Hiểu Mạn nhanh chóng né người tránh.
Sau đó anh thả Lê Hiểu Mạn xuống, ánh mắt ôn nhu nhìn cô: “Hiểu Hiểu, chờ anh một lát.”
“Tư Hạo, cẩn…”
Lê Hiểu Mạn còn chưa nói hết từ “cẩn thận”, ánh mắt Long Tư Hạo rét lạnh, quả đấm như gió táp quét về phía Hoắc Vân Hy.
Nếu là lúc trước, anh đấm một quyền ác liệt nhanh như gió này, Hoắc Vân Hy hoàn toàn không tránh khỏi, nhất định sẽ trúng chiêu, nhưng hôm nay Hoắc Vân Hy ngoài dự liệu của anh, chẳng những thân thủ nhanh nhẹn tránh được một quyền này của anh, còn mạnh mẽ đá lại, suýt chút nữa đá trúng anh.
Vì trong ấn tượng của anh, Hoắc Vân Hy căn bản không biết võ, đối với anh ta không có quá nhiều đều phòng, nhất thời khinh thường mới bị anh ta suýt chút nữa đá trúng.
Lê Hiểu Mạn thấy Hoắc Vân Hy xông lên như kẻ điên, hơn nữa mỗi một cước đều muốn đánh trúng chỗ trí mạng của Long Tư Hạo, cô lo lắng: “Hoắc Vân Hy, dừng tay…”
Dứt lời, cô tiến lên ngăn cản, vừa đi hai bước, liền cảm thấy đầu choáng váng, ngã xuống đất.
“Mạn Mạn…”
“Mạn Mạn…”
“Mạn Mạn…”
“Lê tiểu thư…”
…
Mấy thanh âm đồng thời vang lên, Long Tư Hạo nghe được, quay đầu thấy Lê Hiểu Mạn ngã dưới đất, trong lòng anh hoảng hốt, chợt thân thủ nhanh nhẹn lắc mình tiến lên, đỡ cô trước, khiến Hoắc Vân Hy chậm hơn anh mấy bước phẫn hận siết chặt hai quả đấm.
Bại bởi Long Tư Hạo, anh ta vô cùng không cam lòng, không phục.
“Hiểu Hiểu….” Long Tư Hạo nhìn Lê Hiểu Mạn trong ngực mình, ánh mắt đều là lo lắng và đau lòng.
Lê Hiểu Mạn choáng váng, tầm mắt dần mơ hồ, cô thấy Long Tư Hạo mặt đầy lo âu, cô cố gắng mở mắt: “Tư… Tư Hạo… Không cần lo, em… em không sao…”
Hạ Thanh Vinh trong đau buồn và Lê Chấn Hoa thấy tình hình không đúng, cũng tiến lên, hai người nhìn Hoắc Vân Hy và Long Tư Hạo, ánh mắt rơi vào trên người Lê Hiểu Mạn trong ngực Long Tư Hạo.
Hai người đồng thời hỏi: “Mạn Mạn thế nào?”
“Thân thể Hiểu Hiểu không thoải mái, tôi đưa cô ấy đi bệnh viện trước.” Long Tư Hạo liếc nhìn Hạ Thanh Vinh và Lê Chấn Hoa nói, liền ôm cô bước nhanh rời đi.
Hoắc Vân Hy còn muốn đuổi theo, nhưng bị ba người Lạc Thụy, Lăng Hàn Dạ và Tô Dịch ngăn lại.
Anh ta thấy Long Tư Hạo đã ôm Lê Hiểu Mạn rời đi, trong lòng căm hận không thôi nhưng cũng không quá nhiều biểu cảm trên mặt, anh ta an ủi Lê Chấn Hoa và Hạ Thanh Vinh mấy câu, đi tới trước mộ Lê Tố Phương, cúi thấp đầu xá một cái mới rời đi.
Khi anh ta đi tới trước xe Bentley, mở cửa chỗ tài xế, mới phát hiện Long Quân Triệt lại ngồi ở chỗ cạnh tài xế trong xe anh ta.
“Sao ông ở đây?” Không có quá nhiều kinh ngạc, anh ta ngồi vào chỗ tài xế, đang chuẩn bị nổ máy, Long Quân Triệt lên tiếng ngăn cản anh ta.
“Chờ chút, tôi tạm thời chưa muốn rời khỏi đây.”
Nghe thế, Hoắc Vân Hy dừng lại, đôi mắt lãnh mị mang theo nghi hoặc nhìn ông: “Tại sao? Ông tới đây để thăm ai?”
Anh ta nhớ lần đầu tiên gặp ông, cũng là nghĩa trang An Thái này.
Anh ta luôn cảm thấy, Long Quân Triệt tới đây là có nguyên nhân, hẳn ông ta đến thăm ai, chẳng qua không biết là ai.
Long Quân Triệt không trả lời anh ta, mà tháo kính mát xuống, ánh mắt hoa đào mê người lạnh lẽo nhìn anh ta: “Cậu ra tay với Long Tư Hạo?”
Trên mặt ông mang theo lãnh ý và tức giận, Hoắc Vân Hy nhíu mày, cũng không phủ nhận: “Phải!”
Long Quân Triệt lạnh lùng thu hồi tầm mắt, ánh mắt rét lạnh nhìn anh, vẻ mặt lãnh mị: “Cậu quá kích động, cậu như vậy sẽ làm hư chuyện tốt của chúng ta, muốn đối phó Long Tư Hạo, nhất định phải đánh bất ngờ, cậu ở trước mặt cậu ta, phải che giấu thực lực của cậu, trước khi cậu có đủ năng lực đánh bại cậu ta, cho dù cậu bị cậu ta đánh tàn phế cũng tuyệt đối không thể đánh trả, càng không thể để cậu ta phát hiện cậu không giống trước kia, một khi cậu ta có lòng phòng bị với cậu, cậu rất khó thắng cậu ta.”
Nghe vậy, Hoắc Vân Hy mới biết vừa rồi anh ta kích động bao nhiêu, Long Quân Triệt nói, anh ta vô cùng đồng ý.
Vừa rồi giao đấu với Long Tư Hạo, anh ta suýt chút nữa đánh trúng Long Tư Hạo rồi, điều này nói rõ Long Tư Hạo quả thật không có lòng đề phòng anh ta, mà trải qua hôm nay, e là Long Tư Hạo sẽ đề cao cảnh giác với anh ta.
Nếu anh ta muốn thắng anh thì khó hơn nhiều.