Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Anh ta không hiểu biết quá nhiều về Lê Tố Phương, thời điểm cùng xuất hiện với bà cũng không có bao nhiêu.
Một năm trước, mặc dù anh ta đã kết hôn với Lê Hiểu Mạn, nhưng sau khi cưới anh chưa từng bồi Lê Hiểu Mạn trở về nhà mẹ của cô lấy một lần.
Nhưng khi còn bé, anh ta lại đã đến nhà Lê Hiểu Mạn mấy lần, Lê Tố Phương cho anh ta ấn tượng là một người rất nguyên tắc, là người phụ nữ luôn khách khí tôn trọng người khác, nhưng lại trầm mặc ít nói thích sự yên tĩnh.
Có lẽ, tính cách thanh lịch bền bỉ của Lê Hiểu Mạn, là có liên quan tới cách giáo dục của bà.
Anh ta nhíu chặt mày lại, thấy người đỡ cô không phải là Long Tư Hạo, mà là Lê Văn Bác, tuy trong lòng anh ta hơi nghi ngờ, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.
Từ lần trước, sau khi gặp cô ở trong hôn lễ của anh ta và Hạ Lâm, tới hôm nay anh ta mới gặp lại cô.
Lần trước gặp, cô xinh đẹp như hoa phù dung, diễm lệ động lòng người, tràn đầy sức sống. Còn hôm nay, dáng vẻ bi thương chọc cho người ta trìu mến của cô thực sự khiến anh ta đau lòng, sinh lòng thương tiếc, anh ta rất muốn kéo cô vào trong ngực yêu thương, an ủi thật tốt, nhưng lại tạm thời không có dũng khí này, cũng không có tư cách này.
Anh ta là người đã từng làm tổn thương cô hết lần này đến lần khác, bây giờ anh ta còn có tư cách gì để cưng chiều cô?
Anh ta đau lòng nhìn cô, trong lòng anh ta chỉ cảm thấy hết sức khổ sở và đau buồn.
Hôm nay, Lê Hiểu Mạn đã nghe rất nhiều lần câu “Nén bi thương “ kia của anh ta rồi, cô nhìn về phía Hoắc Vân Hy rồi khẽ gật đầu với anh ta, dư quang liếc thấy xếp hàng phía sau anh ta là Lạc Thụy, tiếp theo là Lăng Hàn Dạ, sau đó chính là Long Tư Hạo, Tô Dịch đứng ở phía sau Long Tư Hạo.
Liếc nhìn Long Tư Hạo, nước mắt của cô càng tuôn xuống mãnh liệt hơn.
Hoắc Vân Hy thấy cô nhìn về phía Long Tư Hạo, anh ta hơi cau mày lại, cũng không nói gì.
Anh ta đi về phía trước, đến trước mộ của Lê Tố Phương, anh ta đặt bó hoa cúc trắng trong tay xuống trước mộ bà, rồi cúi người viếng.
Lạc Thụy ở sau lưng anh ta đi tới trước mặt Lê Hiểu Mạn, anh ta khẽ gật đầu chào cô, rồi nhìn cô nói: “Lê tiểu thư, người phía trước đã nói câu nén bi thương rất nhiều lần rồi, tôi cũng không muốn nói nhiều, tôi chỉ nói một câu mà thôi, có một số việc không thể chỉ nhìn vào bề ngoài.”
Dứt lời, anh ta giống như những người trước đó, vẻ mặt nghiêm túc đi tới trước mộ Lê Tố Phương, đặt hoa xuống, sau đó cúi người.
Kế tiếp là Lăng Hàn Dạ, lúc anh ta đi tới trước mặt Lê Hiểu Mạn, cũng dừng lại một lúc, thấy sắc mặt của cô tái nhợt, đôi mắt sưng đỏ, anh ta nhíu mày lại: “Long phu nhân tương lai, ai rồi cũng sẽ có lúc phải chết, đừng quá thương tâm.”
Lê Hiểu Mạn gật gật đầu với Lăng Hàn Dạ: “Cám ơn!”
Thấy Lâm Mạch Mạch không đi theo anh ta, mà gần đây cô cũng không gọi điện thoại được cho Lâm Mạch Mạch, cô nhíu mày lại hỏi: “Anh vẫn không có tin tức của Mạch Mạch hả?”
Vẻ mặt của Lăng Hàn Dạ dần ngưng trọng lại, anh ta khẽ siết chặt tay lại, kiên định nhìn Lê Hiểu Mạn: “Tôi nhất định sẽ tìm được cô ấy.”
Anh ta vừa dứt lời, một giọng nói trầm thấp khác đã vang lên.
“Hiểu Hiểu...”
Biết người phía sau Lăng Hàn Dạ là Long Tư Hạo, Lê Hiểu Mạn nghe thấy âm thanh này thì liền ngước mắt nhìn về phía anh.
Lúc này, anh đứng ở trước mặt cô, vì vậy cô nhìn rõ ràng hơn so với vừa nãy.
Thấy mới hai ngày thôi mà anh đã tiều tụy đi không ít, lòng cô lại nhói đau, đôi sưng đỏ thoáng đau lòng.
Mà Long Tư Hạo cũng chỉ dừng ở trước mặt cô máy giây, rồi đi về phía trước đến trước mộ của Lê Tố Phương, anh thâm trầm liếc nhìn ảnh của bà trên bia mộ, lúc anh đang muốn cúi người xuống, đột nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên ngăn cản anh lại.
“Long tổng, anh là người có thân phận cao quý, cô tôi không chịu nổi một lạy này của anh đâu.”
Nghe thấy tiếng, Long Tư Hạo nhíu mày lại, anh hơi nâng người, ánh mắt thâm trầm vô cùng sắc bén nhìn về phía người vừa mới nói chuyện —— Lê Văn Bác.
Lúc này, gương mặt tuấn tú của Lê Văn Bác trầm xuống, ánh mắt lạnh lùng chưa từng có.
Lê Hiểu Mạn đang được anh ta đỡ không ngờ rằng anh ta lại đột nhiên lên tiếng ngăn cản, cô hơi kinh ngạc nhìn anh ta.
“Anh Văn Bác, anh làm gì vậy?”
“Mạn Mạn, em quên là mẹ em...”
Không đợi Lê Văn Bác nói xong, Lê Hiểu Mạn đã cắt đứt lời của anh ta: “Mẹ em bị bệnh qua đời, ngày hôm qua em đã nói với anh rồi mà.”
“Mạn Mạn... em...” Nghe thấy lời này của Lê Hiểu Mạn, Lê Văn Bác hơi không dám tin, ánh mắt của anh ta thoáng mất mát, sau đó anh ta không nói gì, cũng không ngăn cản nữa.
Long Tư Hạo đứng ở trước mộ Lê Tố Phương thấy Lê Văn Bác không ngăn trở mình nữa, anh lại nhìn về phía bia mộ của Lê Tố Phương bằng ánh mắt sắc bén.
Sau khi đặt hoa xuống trước mộ bà xong, anh khom người sâu xuống, lúc đứng thẳng người dậy, vẻ mặt của anh dần kiên định hơn, hôm nay Long Tư Hạo cháu sẽ thề với dì, cháu nhất định sẽ sớm tra ra hung thủ sát hại dì báo thù cho dì.