Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Mặc dù vừa rồi vẫn đang chìm đắm trong nụ hôn nóng bỏng của Long Tư Hạo, nhưng âm thanh trong hội trường hôn lễ quá lớn, Lê Hiểu Mạn vẫn nghe thấy những “ảnh nóng” kia của Hạ Lâm.
Thì ra người thực sự đứng sau màn thiết kế vụ cô ngoại tình, muốn hủy sự trong sạch của cô trong đêm hôm kỷ niệm ngày cưới của cô và Hoắc Vân Hy đó là Hạ Lâm. Hoắc Vân Hy là người chết thay cho cô ta và Lôi Dương.
Cô không ngờ rằng chuyện phát sinh ở trong yến tiệc ở Lăng gia kia, lại cũng là Hạ Lâm bày kế, khó trách mấy ký giả kia có thể nhận ra cô, còn nói cô là tiểu tam phá hư chuyện tình cảm của em gái mình và em rể, thfi ra mấy ký giả đó đều là do cô ta an bài.
Bây giờ, cuối cùng cô cũng đã biết tại sao, sau vụ bắt cóc mười năm trước, Hoắc Vân Hy đột nhiên càng ngày càng lãnh đạm với cô, thì ra cũng bởi vì Hạ Lâm khiến anh ta cho rằng người lúc đó không để ý đến sinh tử cứu anh ta là Hạ Lâm mà không phải là Lê Hiểu Mạn cô.
Lấy tính cách có ơn tất báo của Hoắc Vân Hy, tự nhiên là anh ta sẽ nhìn Hạ Lâm bằng con mắt khác, trong lòng tràn ngập cảm kích.
Có lẽ khi đó, Hoắc Vân Hy bắt đầu thất vọng về cô.
Ngược lại là, cô không ngờ rằng, từ mười năm trước Hạ Lâm đã bắt đầu tính toán.
Mặc dù những điều này đều là Hạ Lâm giở trò quỷ, coi như Hoắc Vân Hy là “Người bị hại”, nhưng chuyện của cô và Hoắc Vân Hy cũng đã trở thành quá khứ rồi.
Ngay cả khi ngày hôm nay chân tướng được làm rõ thì như thế nào, Lê Hiểu Mạn của hôm nay đã không phải là Lê Hiểu Mạn của ngày xưa sẽ vây quanh Hoắc Vân Hy nữa rồi.
Bây giờ, trong mắt trong lòng của Lê Hiểu Mạn chỉ có một người, đó chính là Long Tư Hạo.
Thời khắc này, cô cảm thấy, cho dù cô có mất đi toàn bộ thế giới cũng se không quan trọng, chỉ cần Long Tư Hạo yêu cô sâu nặng còn bồi ở bên cạnh cô là đủ rồi.
Bất kỳ ai làm tổn thương cô phản bội cô đều không quan trọng, đều trở thành mây khói mà thôi, trong lòng cô chỉ quan tâm đến người đàn ông “Xấu” bên cạnh, cha của bảo bảo trong bụng cô—— Long Tư Hạo.
Cô nhìn về phía Long Tư Hạo đẹp trai đến nỗi khiến người ta hít thở khó khăn bên cạnh, trong mắt ngưng tụ nồng đậm thâm tình, đôi môi phấn hồng khẽ nở nụ cười xinh đẹp, giọng nói dịu dàng chan chứa tình cảm: “Tư Hạo, em muốn nói với anh có đôi lời, mặc dù bây giờ không phải là lúc nói, nhưng em thật rất muốn nói...”
Long Tư Hạo thâm tình nhìn cô, đôi mắt tràn đầy ý cười, ngón tay thon dài cưng chiều vuốt cái mũi nhỏ nhắn của cô, môi mỏng cong lên: “Nha đầu ngốc, muốn nói cái gì?”
Lê Hiểu Mạn hít thật sâu, khuôn mặt của cô đỏ dần lên, cô lấy hết dũng khí, đôi mắt trong suốt xinh đẹp chăm chú nhìn Long Tư Hạo, đôi môi phấn hồng khẽ mở, giọng nói nhỏ nhẹ êm tai: “Em —— yêu —— anh.”
Nghe thấy ba chữ này, đôi mắt của Long Tư Hạo càng nồng đậm ý cười, anh cúi đầu xuống hôn lên đôi môi căng mọng mê người của cô, ngón tay thon dài khẽ nâng cằm của cô lên, anh nở nụ cười quyến rũ nói: “Xem ra Hiểu Hiểu của anh lại bị anh cảm động rồi.”
Lê Hiểu Mạn vòng hai tay lên ôm lấy cổ của Long Tư Hạo, cô tựa cả người vào trong ngực anh, bàn tay nhỏ bé nhéo lỗ mũi của anh, cô nhướn mày cười nói: “Đúng vậy! Anh luôn biết cách lung lạc lòng người, mà hết lần này tới lần khác em lại dễ dàng cảm động, để anh được như ý, bại hoại.”
Giọng nói của cô nhu mì êm tai, lúc này dường như tất cả mọi thứ xung quanh đều biến thành hư ảo, trong mắt trong lòng cô chỉ có hình bóng của Long Tư Hạo mà thoo.
“Đàn ông không xấu đàn bà không thương!” đôi mắt tràn đầy ý cười của Long Tư Hạo nhìn về phía Lê Hiểu Mạn, anh trầm thấp nói: “Xem xong kịch rồi, chúng ta có thể đi về.”
Dứt lời, anh và cô cùng đứng lên, lúc đang chuẩn bị rời khỏi hội trường hôn lễ, Hoắc Vân Hy vừa rồi còn sừng sững bất động đột nhiên dùng khí thế khiếp người vọt tới trước mắt Hạ Lâm giống như một con dã thú nổi cơn điên vậy, anh ta vươn tay ra bóp lấy cổ cô ta, kéo thân thể của cô ta lên khỏi mặt đất.
Sắc mặt của anh ta cực kỳ âm trầm, gân xanh nổi chằng chịt trên trán, đôi mắt đỏ ngầu hừng hực lửa giận như thiêu như đốt và nồng nặc sát ý, anh ta giận dữ hét lên: “Hạ Lâm, thì ra tất cả những thứ này đều là do cô gây nên, từ mười năm trước cô đã bắt đầu lừa gạt tôi, khiến tôi hiểu lầm Mạn Mạn, vì người phụ nữ rắn rết như cô, tôi một lần lại một lần làm tổn thương cô ấy, là cô làm hại tôi mất đi Mạn Mạn, tôi muốn giết cô.”
“Cái con tiện nhân này, một lần lại một lần muốn đẩy Mạn Mạn vào chỗ chết, sao lòng dạ của cô ác độc như vậy, cô nên xuống địa ngục đi, đi chết...”
Đôi mắt của Hoắc Vân Hy đục ngầu tràn đầy sát ý, cả người tản ra lệ khí, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói xong thì gia tăng lực độ trên tay.