Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Tiết mục đầu tiên của hôn lễ tiến hành thuận lợi, khi người chủ trì hôn lễ hỏi Hạ Lâm có nguyện ý gả cho Hoắc Vân Hy hay không, Hạ Lâm mặt đầy thẹn thùng nhìn Hoắc Vân Hy bên cạnh, vừa trả lời tôi nguyện ý xong, đột nhiên một thanh âm uy nghiêm lạnh lẽo truyền tới.
“Ông không đồng ý hôn lễ hai đứa, hôn lễ lập tức hủy bỏ.”
Nghe tiếng, không ít tân khách đều quay đầu, Hạ Lâm vốn sắc mặt tươi cười liền biến sắc, cả kinh quay đầu.
Còn Hoắc Vân Hy bên cạnh nghe thanh âm uy nghiêm lạnh lẽo này vang lên, trên mặt không có bao nhiêu biểu tình biến hóa, Long Quân Triệt đã nói cho anh ta trước, hôn lễ hôm nay sẽ không cử hành thuận lợi, cho nên anh ta bình tĩnh hơn Hạ Lâm nhiều.
Anh ta chậm rãi xoay người, lại thấy người xuất hiện ngăn cản anh ta và Hạ Lâm kết hôn là Hoắc Nghiệp Hoằng.
Hoắc Nghiệp Hoằng mặc áo Tôn Trung Sơn màu đen hoa văn hình tròn đỏ, chống gậy, được thím Lâm đỡ, trên mặt lưu lại dấu vết năm tháng uy nghiêm, đôi mắt âm trầm nhìn chằm chằm Hạ Lâm.
Hạ Lâm bị ông nhìn đến run rẩy, siết chặt bó hoa trong tay, ngước mắt nhìn Hoắc Vân Hy bên cạnh, thấy anh không phản ứng gì, cô ta cau mày, trên mặt mang theo khéo léo cười nói: “Ông nội, có phải ông đang đùa với con và Vân Hy không? Không phải ông đã đồng ý hôn sự của con và Hoắc Vân Hy sao?”
“Hừ!” Hoắc Nghiệp Hoằng hừ lạnh một tiếng, cầm gậy trong tay chỉ thẳng vào Hạ Lâm, sắc mặt âm trầm khó coi, lạnh lùng nói: “Tôi không đáp ứng hôn lễ hai đứa, cháu dâu của Hoắc gia có thể không phải danh môn vọng tộc, cũng có thể không có gia thế, nhưng tuyệt đối không thể là loại câu tam đáp tứ* như cô, phụ nữ mất, làm ra hành vi sai trái, cô không có tư cách làm cháu dâu Hoắc gia tôi.”
(*) Câu tam đáp tứ: Cấu kết dụ hoặc, thông đồng nhau làm chuyện bất chính (quan hệ nam nữ bất chính).
Mười hai chữ “Câu tam đáp tứ, phụ nữ mất trinh, hành vi sai trái” làm tân khách tại chỗ đều bàn luận ầm ĩ, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu hoặc là xem kịch vui rơi vào trên người Hạ Lâm.
Hạ Lâm nắm chặt bó hoa trong tay, hai mắt híp lại, trong mắt thoáng qua tia tàn ác, mặc dù trong lòng đã sớm tức giận không thôi, nhưng trên mặt lại không có chút tức giận, nhưng trên mặt vẫn điềm đạm đáng yêu.
“Ông nội, con đã làm gì sai? Tại sao ông phải làm nhục, bôi nhọ con ngay trước mặt nhiều người như vậy?”
“Hừ, cô đã làm chuyện không biết xấu hổ gì, tự cô rõ.”
Hoắc Nghiệp Hoằng hừ lạnh, vẻ mặt âm trầm nhìn Hoắc Vân Hy một mực không lên tiếng, đập gậy xuống sàn nhà: “Vân Hy, nếu trong lòng con còn có người ông này, con đừng kết hôn với người phụ nữ này, cô ta căn bản không xứng với con.”
Nghe vậy, Hoắc Vân Hy nhíu mày, ánh mắt phức tạp nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng, biểu tình thâm thúy, môi mỏng khẽ nhấp không nói lời nào.
Anh ta không đáp ứng hủy bỏ hôn lễ với Hạ Lâm, cũng không nói muốn kết hôn với cô ta.
Anh ta không nói lời nào như vậy khiến Hạ Lâm ở bên cạnh nhíu chặt mày, trong lòng sợ hãi.
Siết chặt bó hoa trong tay, cô ta ngước mắt điềm đạm đáng yêu nhìn Hoắc Vân Hy, khẽ cắn môi dưới, thấp giọng kêu: “Vân Hy.”
Nghe cô ta kêu, Hoắc Vân Hy siết chặt tay, ánh mắt càng phức tạp, mi tâm thoáng qua do dự và không biết làm sao.
“Vân Hy, anh sẽ kết hôn với em có đúng không?” Nhìn thấu do dự của Hoắc Vân Hy, trong mắt Hạ Lâm xẹt qua tia kinh khoảng, mặt đầy bi thương ủy khuất lui về sau một bước, vô tình đạp phải áo cưới mình, ngã ra sau.
Lúc này, một bóng nhanh chóng vọt tới, đưa tay đỡ lưng cô ta.
“Không sao chứ?” Giọng nói quan tâm, ánh mắt lo lắng, khuôn mặt lãnh khốc.
Là Lôi Dương đỡ Hạ Lâm.
Hạ Lâm thấy Lôi Dương đỡ cô ta, mắt thoáng qua vẻ hoảng sợ, lập tức đẩy anh ta ra, giọng hời hợt: “Tôi không sao.”
Lôi Dương bị đẩy ra cau mày, trong mắt thoáng qua mất mát và bi thương, anh ta siết chặt hai tay, lui qua một bên, ánh mắt bi thương một mực rơi vào trên người Hạ Lâm.
Vừa rồi Lôi Dương đỡ Hạ Lâm, trong mắt nhưng tân khách khác là không có gì, nhưng trong mắt Hoắc Nghiệp Hoằng, giống như thấy được một đôi gian phu gian phụ.
Ông tức giận, sắc mặt âm trầm kinh người, rống to: “Hủy bỏ hôn lễ.”
Sau đó tiến lên trước đài hôn lễ, quơ cây gậy trong tay về phía bàn lễ đài, chỉ một thoáng, ly thủy tinh chất cao ngất trên bàn ầm ầm sụp đổ.
Bàn cũng bị ông đẩy ngã.
Leng keng, tiếng thủy tinh rơi bể thay nhau vang lên, giống như bắn pháo hoa.
Người chủ trì hôn lễ đứng trước bàn thấy vậy, lập tức lui ra, mặt đầy kinh ngạc nhìn một màn đột ngột này.
Lê Hiểu Mạn vốn lạnh lùng ngưng mắt nhìn toàn bộ, thấy Hoắc Nghiệp Hoằng đẩy bàn, đang muốn đứng lên, Long Tư Hạo bên cạnh nắm chặt tay cô, tỏ ý cô ngồi yên.
Cô quay đầu nhìn Long Tư Hạo sắc mặt như thường, trong mắt lóe lên vẻ nghi hoặc, hỏi: “Tư Hạo, có phải anh đã sớm biết hôm nay ông nội sẽ đến phá hôn lễ không?”
Hầu như tất cả tân khách đều đứng lên, nhìn lên đài hôn lễ, chỉ có Long Tư Hạo và cô còn ngồi.
Long Tư Hạo khoác tay lên vai Lê Hiểu Mạn, nghiêng người qua, ánh mắt thâm tình nhìn cô, môi mỏng cong lên, giọng mang thâm ý: “Hiểu Hiểu, đừng nóng, kịch hay còn ở phía sau, hôm nay anh dẫn em tới là để xem trò vui, chúng ta chỉ cần ngồi đây xem kịch là được.”