Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Long Tư Hạo thấy thế, đôi mắt hẹp dài trầm tĩnh nheo lại, một tay kéo Lê Hiểu Mạn vào trong ngực che chở, ánh mắt sắc bén liếc nhìn Lăng Hàn Dạ, giọng nói trầm lãnh, không chút khách khí: “Lăng Hàn Dạ, thu hồi ánh mắt bỉ ổi của cậu lại đi, đừng có dùng ánh mắt dơ bẩn của cậu làm bẩn Hiểu Hiểu.”
Nghe vậy, Lăng Hàn Dạ kéo kéo khóe môi, đưa tay chỉ vào anh, gương mặt đẹp trai trầm xuống vài phần: “Ánh mắt của mình bẩn sao?”
Lập tức nhìn về phía Lăng Dinah bên cạnh đang không vui vì nhìn thấy Long Tư Hạo ôm Lê Hiểu Mạn: “Dinah, em nói cho anh trai biết, ánh mắt của anh có bẩn không?”
Hiện tại Lăng Dinah rất khó chịu, đôi mắt quyến rũ động lòng người không vui liếc nhìn anh ấy, giọng khinh bỉ: “Đâu chỉ bẩn, đơn giản là buồn nôn, anh nhìn người nào nhiều chút, người đó liền nôn mất.”
Lăng Hàn Dạ nhếch môi, nheo mắt lại, trầm ngâm nhìn Lăng Dinah, cắn răng nghiến lợi hỏi: “Lăng Dinah, anh có phải anh trai em không? Em như thế khiến anh cảm thấy rất tổn thương?”
Lăng Dinah cười nhạt, ánh mắt không vui nhìn về phía Long Tư Hạo cùng Lê Hiểu Mạn, bất mãn nói: “Anh Tư Hạo, anh ôm đủ chưa? Anh có thể nghĩ đến cảm nhận của em chút không? Anh không biết em thích anh sao? Ôm người phụ nữ khác ngay trước mặt em như thế, trong lòng em rất khó chịu anh có biết không?”
Lê Hiểu Mạn đang được Long Tư Hạo ôm vào ngực, khẽ run lên bởi vì Lăng Dinah nói trắng ra như thế, phụ nữ nhanh mồm nhanh miệng cô đã từng gặp, nhưng lại còn thẳng thắn như cô ấy cô rất ít khi gặp.
Phụ nữ nổi máu ghen không phải để ở trong lòng thì cũng biểu hiện ra ngoài mặt, cô ấy thế này không chỉ biểu hiện ra ngoài mặt, còn nói thẳng ra, quả thật khiến cô rất kinh ngạc cùng hứng thú, nhất là lần trước cô ấy đem theo thuốc nổ đến, tính cách thế này quả thật đủ dũng mãnh.
Cô đang chuẩn bị rời khỏi lòng ngực Long Tư Hạo, anh lại ôm chặt lấy cô không buông, nhìn khuôn mặt không vui của Lăng Dinah, trầm giọng nói: “Cô tức giận là chuyện của cô, không liên quan gì đến tôi, không thích nhìn thì cút.”
Lăng Dinah vì những lời nói được xem là rất “vô tình” này, đôi mắt quyến rũ hiện lên một tầng hơi nước, cô ta cắn chặt môi dưới, ánh mắt uất ức kiên định nhìn Long Tư Hạo: “Anh Tư Hạo, em sẽ không từ bỏ anh, cùng lắm thì em tạm thời lựa chọn cút đi, nhắm mắt làm ngơ.”
Dứt lời, cô ta nhưỡng mày nhìn về phía Lê Hiểu Mạn, cong môi cười quyến rũ: “Cô đừng đắc ý, sớm muộn cũng sẽ có một ngày tôi đoạt lại anh Tư Hạo, hừ...”
Cô ta hừ lạnh, trực tiếp rời khỏi phòng yến tiệc.
Sau khi cô ta rời đi, Lê Hiểu Mạn mới phục hồi tinh thần lại từ trong sửng sờ, cô chớp chớp đôi mắt trong suốt, vị này tiểu thư Lăng Dinah này dường như rất có cá tính, cô ta đang cảnh cáo cô, hay là tuyên thệ?
Chẳng qua những người phụ nữ quang minh chính đại đến cướp người như thế, ngược lại dễ dàng đối phó, loại người không dễ đối phó nhất chính là người sử dụng âm mưu giống như Sophie, khiến cô khó lòng phòng bị.
Nhưng hiện tại cô lại rất có lòng tin đối với Long Tư Hạo, bất kể là Lăng Dinah buông lời đến cướp, hay là Sophie, cô cũng không sợ.
Người đàn ông để cho người phụ nữ khác cướp đi căn bản cũng không đáng cho cô quý trọng.
Chỉ có người đàn ông không ai cướp được mới là người yêu cô nhất, mới đáng để cô quý trọng.
Nói cách khác, người đàn ông thật sự yêu bạn sẽ không ai có thể đoạt đi, người đàn ông có thể bị người khác đoạt đi thì không thật sự yêu bạn.
Hôn lễ đã sắp bắt đầu, tiếng nhạc bên trong đã vang lên.
Long Tư Hạo nhìn thấy Lê Hiểu Mạn không biết đang suy nghĩ gì đó từ sau khi Lăng Dinah rời đi, bàn tay trắng nõn đặt bên hông cô khẽ véo, ánh mắt thâm trầm liếc nhìn cô: “Đang suy nghĩ gì vậy?”
Bên hông bị véo, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Lê Hiểu Mạn đỏ lên, lập tức phục hồi tinh thần lại, ngước mắt tức giận trừng anh: “Còn có thể suy nghĩ cái gì, đương nhiên là nghĩ cách làm sao để đề phòng anh không bị người khác cướp đi.”
“Ha ha...” Long Tư Hạo cong môi cười, đôi mắt không che giấu được sự cưng chiều cùng ý cười.
Ngón tay thon dài của anh khẽ điểm lên mũi cô, giọng nói trầm thấp dịu dàng: “Nha đầu ngốc, thả một triệu trái tim, cũng không ai cướp được anh đi.”
Lăng Hàn Dạ bên cạnh nhìn thấy Long Tư Hạo cùng Lê Hiểu Mạn trêu đùa nhau không coi ai ra gì, anh ấy thở dài, giọng chua xót: “Long thiếu gia, hai người có thể thương xót cho người đàn ông độc thân như mình không, anh anh em em ở chỗ này, muốn mình đố kị đến chết sao?”
Long Tư Hạo nheo mắt, ánh mắt thâm trầm nhìn anh ấy: “Đó là chuyện của cậu, không muốn bị đố kị đến chết thì cút ra xa mình giống như em gái cậu.”
Lăng Hàn Dạ liếc mắt nhìn Long Tư Hạo vì một người phụ nữ mà không nể tình anh em, cong môi có chút uất ức nói: “Được, mình cút... lần sau Long thiếu gia cậu có chuyện gì, tốt nhất đừng tìm mình xin giúp đỡ.”
Lê Hiểu Mạn thấy anh ấy xoay người rời đi, hàng chân mày thanh tú khẽ nhíu lại, nhớ đến quan hệ giữa anh ấy và Lâm Mạch Mạch, liền nghi ngờ hỏi: “Không phải anh và Mạch Mạch đang ở bên nhau à? Sao hôm nay Mạch Mạch không đi cùng anh?”
Bởi vì đang mang thai, phóng xạ của điện thoại di động còn nhiều hơn cả máy vi tính, cho nên cô rất ít khi dùng điện thoại di động, thời gian liên lạc với Lâm Mạch Mạch cũng ít đi nhiều.