Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Long Tư Hạo thấy Lý Tuyết Hà cứ nhìn chằm chằm vào người Lê Hiểu Mạn, anh hơi nhướn mày, ưu nhã cầm ra một bao lì xì thật dầy, đưa cho nhân viên nghi thức bên cạnh, cong môi cười nói: “Làm sao? Dì không hoan nghênh chúng tôi tới đây?”
Ánh mắt của Lý Tuyết Hà rơi vào trên bao lì xì đỏ kia, bà ta hoàn hồn lại rồi cười nói: “Hoan nghênh, hoan nghênh, dĩ nhiên là hoan nghênh, cậu là anh trai của...”
Long Tư Hạo không đợi Lý Tuyết Hà nói xong, anh đã lên tiếng cắt đứt lời của bà ta: “Dì, hôm nay tôi và Hiểu Hiểu chỉ lấy thân phận tân khách để tới tham dự hôn lễ mà thôi.”
Ý của anh rất sáng tỏ, không phải là anh lấy thân phận con cháu của Hoắc gia để tới, càng không phải là lấy thân phận anh trai của Hoắc Vân Hy để tới.
Sau đó, anh lại nhìn về phía Hoắc Vân Hy vẫn đang nhìn chằm chằm vào Lê Hiểu Mạn, anh hơi nheo mắt lại, ánh mắt thâm thúy khiến người ta suy nghĩ không ra, anh lịch sự đưa tay ra, cong lên cười nói: “Hoắc tổng, mai nở hai lần(*), chúc mừng.”
(*)梅开二度: thành ngữ chỉ hai lần thành công tương tự hoặc là kết hôn lần thứ hai.
Lê Hiểu Mạn đang khoác cánh tay anh, thấy anh lại hướng ưu nhã đưa tay ra với Hoắc Vân Hy, cô hơi giật giật khóe môi, nhướn mày nhìn anh, cô thoáng kinh ngạc, anh đang hát vở tuồng nào vậy?
Lấy tính cách của Hoắc Vân Hy thì anh ta nhất định sẽ không bắt tay với anh, nếu là như vậy, không phải là anh sẽ tự làm mình mất mặt sao.
Nếu đổi lại là cô, thì cô tuyệt đối sẽ không bắt tay với Hoắc Vân Hy đâu.
Mà Hoắc Vân Hy nghe thấy Long Tư Hạo nói câu “Mai nở hai lần “, mánh mắt của anh ta chợt lóe lên, anh ta híp mắt lại, biểu tình trên mặt càng căng cứng mà lạnh lùng hơn.
Anh ta mím môi mỏng thật chặt, thấy Long Tư Hạo lại đưa tay về phía mình, anh ta hơi cong môi dưới, kinh ngạc hơn là, anh ta lại bất ngờ đưa tay ra bắt tay với Long Tư Hạo.
Các tân khách đi tới đều đang nhìn anh ta và Long Tư Hạo, nếu như anh ta không đáp lại, thì sẽ tỏ ra đặc biệt không có khí độ, đặc biệt không có giáo dưỡng.
Mà bất kể lúc nào, Long Tư Hạo vĩnh viễn đều mang tư thái cao quý ưu nhã, so sánh giữa luôn không kiên nhẫn và cao quý ưu nhã, thì sẽ kém xa cả nghìn dặm.
Ở trước mặt các tân khách, anh ta có thể không cố kỵ gì, nhưng ở trước mặt của Lê Hiểu Mạn, anh ta không thể thua Long Tư Hạo được, không thể để cho cô cho rằng anh là một người không có khí độ, rất không có giáo dục, rất không có khí chất đàn ông.
Cho nên, anh ta mới bắt tay đáp lại Long Tư Hạo.
Nhìn hai người như đang lịch sự bắt tay nhau, nhưng thực ra là đang tự so tài ở trong tối.
Vợ trước và vị hôn phu hiện tại tới tham dự hôn lễ của chồng trước, nhất định sẽ cọ xát ra tia lửa.
Lê Hiểu Mạn thấy hai người bắt tay nhau đến nửa ngày còn chưa buông ra, cô hơi cau mày lại, người không biết còn tưởng rằng hai người đang chào hỏi nhau, nhưng cô rất rõ ràng, nói không chừng là hai người đang âm thầm so tài.
Sau đó, cô nhẹ nhàng kéo Long Tư Hạo lại, thâm tình nhìn anh, dịu dàng gọi tên anh: “Tư Hạo...”
Long Tư Hạo hơi nâng mi mắt lên, rồi buông lỏng tay trước, anh nhìn Hoắc Vân Hy một cách thâm thúy, môi mỏng cong lên: “Hoắc tổng khôi phục không tệ, xem ra tối nay động phòng không thành vấn đề, chúc cậu sớm sinh quý tử.”
Lê Hiểu Mạn đứng ở bên cạnh anh nghe thấy anh nói như vậy, khóe miệng cô khẽ co rúc, cô liếc mắt nhìn anh, người đàn ông này đang cố ý hả?
Anh đang cố ý làm cho Hoắc Vân Hy tức chết hả?
Thật là một người đàn ông “Xấu”, nhưng cô lại càng ngày càng thích.
Quả nhiên là “Đàn ông không xấu đàn bà không thương”, rốt cuộc thì cô cũng đã minh bạch chân lý của những lời này rồi, đàn ông “Xấu” giống như Long Tư Hạo vậy, ai mà không yêu cho được?
Hoắc Vân Hy nghe vậy, ánh mắt của anh ta thoáng tức giận, anh lại vẫn dám chúc anh ta sớm sinh quý tử, nếu như không phải là nhờ anh ta, Hạ Lâm cũng sẽ không sinh non...
Anh ta nắm chặt bàn tay vẫn còn hơi đau vì vừa bắt tay với Long Tư Hạo, nheo mắt lại chăm chú nhìn anh, lạnh giọng nói: “Long Tư Hạo, hôm nay anh cố ý tới đây khiêu khích tôi sao? Đừng quên, vì sao Lâm Lâm mất đứa bé?”
Anh ta vốn không muốn nói chuyện đứa con của Hạ Lâm ở trước mặt Lê Hiểu Mạn, bởi vì chuyện đó không chỉ khiến anh ta cảm thấy thẹn với Hạ Lâm, mà còn khiến anh ta cảm thấy thẹn với Lê Hiểu Mạn, nhưng rõ ràng là Long Tư Hạo cố ý khiêu khích khiến anh ta không thể nhịn được nữa.
Nhìn thẳng vào đôi mắt ác liệt của Hoắc Vân Hy, Long Tư Hạo hơi nâng mi mắt lên, vẻ mặt sắc bén, khiến người ta suy nghĩ không ra, anh khẽ nở nụ cười cao thâm khó lường, trầm giọng nói: “Vì sao mà cô ta mất đứa bé, làm sao mà tôi biết được? Hẳn là cậu phải đi hỏi cô ta, đứa con của cô ta đi đâu mất rồi?”
Dứt lời, anh hạ tầm mắt xuống, thâm tình liếc nhìn Lê Hiểu Mạn, rồi dịu dáng nói: “Hiểu Hiểu, hôm nay Hoắc tổng kết hôn, không phải em nói là em có mấy câu chúc mừng hay sao?”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn lại không nhịn được giật giật khóe miệng, khẳng định là người đàn ông “Xấu” này lại cố ý.
Anh đang muốn cô cắm một dao ở trên ngực Hoắc Vân Hy đây mà.
Tuy nhiên, cô rất vui lòng cắm một đao này.
Chung một chỗ với anh lâu, cô cũng dần học được tính phúc hắc của anh.