Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hôm nay cũng không phải là cô kết hôn, nếu cô mang sợi dây chuyền mặt nhẫn kim cương hồng 12 ca ra đắt tiền này xuất hiện, thì sẽ cướp đi sự nổi bật của cô dâu mất.
Long Tư Hạo cúi người xuống, môi mỏng khẽ kề sát bên tai cô, rồi anh trầm thấp nói: “Anh muốn khiến em chói mắt, để cho tra nam không biết quý trọng em nhìn thấy, xem em xinh đẹp mê người biết bao nhiêu, tốt nhất là làm mù mắt chó của cậu ta, khiến cậu ta tức giận đến nỗi hộc máu, tuy nhiên, điều quan trọng nhất chính là, anh muốn cho tất cả mọi người biết anh có được em là có bao nhiêu may mắn.”
“Phốc!”
Nghe thấy lời của Long Tư Hạo, Lê Hiểu Mạn xì một tiếng bật cười, cô dịu dàng nhìn anh mỉm cười: “Tư Hạo... anh thật là đáng yêu.”
Cô phát giác ra được, có những lúc anh thật sự rất đáng yêu, mà anh như vậy cũng rất quyến rũ.
Anh thật sự là một người đàn ông hoàn mỹ, khiến cô càng ngày càng thích, càng ngày càng không thể rời bỏ anh.
Dĩ nhiên là cô biết, tra nam mà anh nói đó là Hoắc Vân Hy, cô có thể cảm giác được, anh đang bất bình giúp cô.
“Anh đáng yêu?” lần đầu tiên Long Tư Hạo nghe thấy Lê Hiểu Mạn khen anh như vậy, cũng là lần đầu tiên nghe thấy có người nói anh đáng yêu.
Trên đời này, có lẽ chỉ có cô cảm thấy anh đáng yêu mà thôi.
Bởi vì chỉ có ở trước mặt cô, anh mới dịu dàng, thâm tình, chân thật, chân thành, không chút ngụy trang...
Cho tới bây giờ, anh đều chưa từng thể hiện bộ mặt tàn nhẫn vô tình của mình ở trước mặt cô.
Anh hơi híp mắt lại, cưng chiều nhìn cô, anh đưa tay ra nâng cằm của cô lên, cúi đầu xuống hôn lên đôi môi phấn hồng của cô: “Em thích anh như vậy sao? Phải không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lê Hiểu Mạn dần đỏ lên, cô khẽ gật đầu với anh: “Dĩ nhiên là thích...”
Nói đến đây, cô thân mật vòng hai tay ôm lấy cổ anh, nâng cằm lên, ánh mắt dịu dàng thâm tình liếc nhìn anh: “Chỉ cần là Long Tư Hạo anh, thì mặc kệ anh là dạng người gì, dạng tính cách gì, Lê Hiểu Mạn đều thích.”
“A a...” bởi vì những lời thẳng thắn của cô mà Long Tư Hạo cong môi mỉm cười, trong đôi mắt anh tràn đầy ý cười, ánh mắt thâm tình cưng chiều liếc nhìn cô, anh nói: “Anh cũng vậy, chỉ cần là Lê Hiểu Mạn em, thì mặc kệ em là dạng người gì, tính cách gì, anh đều yêu hết, cả cuộc đời này không thay đổi.”
Dứt lời, anh dịu dàng vén mái tóc của cô lên.
Lê Hiểu Mạn ngồi ở trước gương, thấy ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng luồn qua mái tóc dài quăn của cô, động tác thuần thục, đôi mắt trong veo như nước của cô tràn đầy kinh ngạc, cô không ngờ rằng, thậm chí ngay cả tạo kiểu tóc anh cũng biết.
Người đàn ông này có thể quá thần kỳ như vậy hay không?
Một người đàn ông có sự nghiệp lớn, giá trị con người lên tới hàng tỷ đồng, lại cái gì cũng biết làm, ngay cả cơm cũng nấu ngon, điều này khiến cho Lê Hiểu Mạn thân là phụ nữ đều cảm thấy hơi xấu hổ.
Mặc kệ là so tài nấu nướng hay là so cái gì, Long Tư Hạo đều ưu tú gấp ngàn lần gấp vạn lần so với cô.
Cô đột nhiên cảm thấy, trước mặt một người ưu tú như Long Tư Hạo, cô chẳng phải là gì cả, còn không vào nổi mắt bằng một hạt bụi.
Giữa bọn họ hoàn toàn mất cân bằng.
Nếu như giữa vợ chồng chệnh lệch nhau quá nhiều, thì sẽ dễ dàng ảnh hưởng đến chuyện tình cảm.
Mặc dù cô và Long Tư Hạo còn chưa kết hôn, thế nhưng cũng không khác gì nhiều với đã kết hôn, mà bây giờ mặt nào cô cũng không bằng Long Tư Hạo, cô thật sự sợ một ngày nào đó, Long Tư Hạo sẽ coi thường cô.
Cô đã từng xem qua một tiết mục, một chuyên gia tư vấn tình yêu đã nói, trong hôn nhân, nếu như giữa vợ và chồng chênh lệch nhau quá nhiều, thì đoạn hôn nhân này sẽ rất nguy hiểm.
Phụ nữ có thể không ưu tú bằng người đàn ông của mình, nhưng tuyệt đối không thể không làm gì cả, cũng không thể không có gì cả.
Hầu hết những người phụ nữ thành công trong sự nghiệp đều được đàn ông đánh giá cao, cũng khiến đàn ông tôn trọng. Vì vậy, để duy trì sự cân bằng giữa bọn họ, cô quyết định sau khi sinh con xong, nhất định phải cố gắng thực hiện mơ ước của mình, trở thành một nhà thiết kế trang sức nổi tiếng cả ở trong và ngoài nước.
Long Tư Hạo thấy cô vẫn luôn cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, anh đột nhiên cúi đầu xuống, vồ lấy đôi môi căng mọng của cô, cố ý hôn cô đến nỗi nghẹt thở.
“Oh...” Đột nhiên nghẹt thở khiến Lê Hiểu Mạn nhanh chóng hoàn hồn lại, cô nhìn người đàn ông đang cuồng nhiệt hôn mình, lúc cô đang muốn đẩy anh ra, Long Tư Hạo đã buông cô ra trước.
“Em vừa mới suy nghĩ cái gì vậy? Có thể đi được chưa.”
“Không suy nghĩ gì cả!” Lê Hiểu Mạn nói với anh xong, thì quay mặt nhìn về phía gương, thấy Long Tư Hạo đã tạo kiểu tóc cho cô xong rồi, là kiểu tóc rất phức tạp mà cô chưa từng thấy, rất đẹp, cao quý ưu nhã, hai lọn tóc cong cong buông thõng hai bên mang tai, càng làm tăng thêm khí chất kiều mỵ cùng và nhẹ nhàng.
Liếc nhìn người phụ nữ quyến rũ trong gương kia càng, Lê Hiểu Mạn vui vẻ nói: “Thật là đẹp, thật là đẹp.”
Cô khen là khen kiểu tóc mà Long Tư Hạo đã làm cho cô, kiểu tóc này rất đẹp.
Đều nói người đẹp vì lụa, kiểu tóc cũng rất quan trọng, một kiểu tóc đẹp phù hợp, có thể giúp tăng khí chất của người ta lên.
Long Tư Hạo ôm lấy cô từ phía sau lưng, cúi người hôn xuống gáy của cô, anh thâm tình nhìn người phụ nữ ôn uyển trong gương kia, anh vui vẻ cong môi cười nói: “Đúng là rất đẹp, xinh đẹp độc nhất vô nhị.”
!!