Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 452: Tàn nhẫn, rắn độc cắn người (2)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lạc Thụy đi tới trước mặt Trần Lan, ngồi xổm xuống, ánh mắt cười chúm chím nhìn cô ta, nhưng nụ cười không đạt tới đáy mắt: “Này! Cô tên gì? Cô quyến rũ ai không được, lại muốn đi quyến rũ Tổng giám đốc chúng tôi, mặc dù không tự lượng sức, nhưng dũng khí đáng khen, Tổng giám đốc nói, không giết cô, nhưng cả đời này cô phải sống trong sợ hãi, nếu cô thích chơi rắn như thế, vậy cô ở trong ổ rắn, sinh hoạt cùng rắn là được, cô yên tâm, tôi sẽ không để cô chết, chờ cô trúng độc, nửa chết nửa sống, tôi lại chữa trị cho cô, sau đó để rắn cắn cô, cứu cô nữa, cắn cô nữa, cô nói chơi vậy phải vui không chứ?”

Nói tới đây, Lạc Thụy dừng lại, nhìn Trần Lan nở nụ cười tươi như hoa: “Đúng rồi, cô còn một cơ hội lấy công chuộc tội, nếu cô nói ra người thần bí phân cô nằm vùng ở bên cạnh Tổng giám đốc, nói không chừng tôi sẽ nói Tổng giám đốc thả cô, tự suy nghĩ thật kỹ đi.”

Dứt lời, anh ta ngồi dậy, vẻ mặt lạnh như băng nhìn chú Thành: “Mang cô ta đi.”

Chú Thành nghe thế, nhìn Lạc Thụy gật đầu, kêu ba vệ sĩ sau lưng ông kéo Trần Lan đi.

Ngày hôm sau, Trần Lan vô duyên vô cớ biến mất khỏi biệt thự.

Nửa tháng sau, Long Tư Hạo không đến công ty, hầu như ở bên Lê Hiểu Mạn mọi lúc mọi nơi, ngay cả xử lý chuyện công cũng là sau khi cô ngủ mới đến thư phòng, thường xuyên đến nửa đêm mới ngủ, có lúc trời đã sáng mới ngủ, thậm chí có lúc anh cả đêm không ngủ.

Có nhiều lần, sáng sớm Lê Hiểu Mạn thức dậy, vừa vặn thấy anh trở lại phòng ngủ, khi cô hỏi anh, anh lại nói dậy sớm đi ra ngoài chạy bộ một lát, thật ra anh vừa xử lý xong công việc về phòng.

Thời gian ngủ mười mấy ngày cộng lại chưa tới 24 giờ, vì ngủ không ngon, tinh thần đương nhiên không tốt lắm.

Mặc dù mỗi ngày anh ở trước mặt Lê Hiểu Mạn đều duy trì trạng thái tốt nhất, nhưng Lê Hiểu Mạn vẫn nhận ra anh gầy hơn trước rất nhiều, thỉnh thoảng còn phát hiện anh ngáp rất mệt, khi cô hỏi anh có phải ngủ không ngon hay không, anh vẫn nói ngủ rất ngon như cũ.

Nằm liệt giường nghỉ ngơi mười mấy ngày, Lê Hiểu Mạn cảm thấy thân thể đã sớm khôi phục, bác sĩ mang dụng cụ thiết bị tới kiểm tra cho cô, bảo bảo trong bụng rất tốt, thân thể cô cũng rất tốt, hoàn toàn không có chuyện gì nữa, cô muốn đi tới đi lui, nhưng Long Tư Hạo kiên trì bắt cô nằm nghỉ.

Một ngày ba bữa đều là anh đích thân đút cô, rất ít khi cho cô tự ăn.

Cô bị nghén không nghiêm trọng lắm, chẳng qua lúc bắt đầu khẩu vị không tốt, chán ghét muốn nôn, bây giờ khẩu vị tốt hơn trước đó nhiều, hơn nữa có lúc khẩu vị cô đặc biệt tốt, một ngày có thể ăn bốn năm bữa, nhưng mỗi lần ăn không nhiều.

Mười mấy ngày cô nằm liệt giường, Hạ Lâm đã sớm xuất viện, hơn nữa xác định ngày kết hôn với Hoắc Vân Hy, là hai tháng sau.

Hoắc Nghiệp Hoằng vốn sẽ phản đối hai người kết hôn lại không làm ra bất kỳ hành động ngăn cản gì, hình như không phản đối Hoắc Vân Hy và Hạ Lâm kết hôn nữa.



Hôm nay ăn trưa xong, Lê Hiểu Mạn liền kéo Long Tư Hạo nằm lên giường, ngủ trưa cùng cô.

Vì cô biết khoảng thời gian này Long Tư Hạo ngủ không ngon, nên hy vọng anh ngủ thêm một lát.

Long Tư Hạo nghiêng người nằm bên cạnh cô, một tay ôm eo cô, ánh mắt thâm tình nhìn cô, thanh âm trầm thấp: “Hiểu Hiểu, ban ngày anh không ngủ được, em ngủ đi, anh sẽ nằm cạnh em.”

Lê Hiểu Mạn nhích vào ngực anh, ngước mắt nhìn anh, tay mảnh khảnh khẽ vuốt khuôn mặt tuấn mỹ gầy đi rất nhiều của anh, trong mắt nổi lên đau lòng, trợn mắt nhìn anh: “Gạt người, anh không ngủ được mới lạ…”

Nói tới đây, cô dừng lại, ánh mắt thâm tình nhìn anh, thanh âm nho nhỏ ôn nhu: “Tư Hạo, thật ra anh không cần khẩn trương như vậy, cũng không cần ở cạnh em thời thời khắc khắc, công ty anh bận rộn như thế, em không muốn anh quá mệt mỏi, không muốn anh ban ngày không làm gì mà chỉ ở cạnh em, buổi tối vì xử lý công việc mà không ngủ, anh tiếp tục như vậy, thân thể sẽ không chịu nổi, em không hy vọng khi bảo bảo chúng ta ra đời, ba của nó sẽ ngã bệnh.”

Thấy đau lòng và lo lắng trong mắt cô, trong lòng Long Tư Hạo vô cùng xúc động, ngón tay thon dài của anh khẽ vuốt vết nhăn giữa hai lông mày cô, ánh mắt thâm tình cưng chiều nhìn cô, cong môi cười: “Hiểu Hiểu, em yên tâm, thân thể chồng em rất tốt, tuyệt đối không bị bệnh.”

Lê Hiểu Mạn tức giận trợn mắt nhìn anh: “Anh cũng không phải làm bằng sắt, em mặc kệ, bây giờ anh lập tức ngủ cho em, bắt đầu từ ngày mai, anh bận làm gì thì làm, không cho phép lảng vảng trước mặt em.”

Mỗi người đàn ông đều có chuyện anh muốn làm, đàn ông ưu tú như Long Tư Hạo tuyệt đối không phải là người chỉ ở nhà đợi nhìn vợ sinh con.

Cô không muốn anh vì cô mà từ bỏ chuyện anh muốn làm, cả ngày ở bên cô.

Hơn nữa cô rất sợ Long Tư Hạo ở bên cô mỗi ngày như vậy, còn chưa cùng cô đi hết cả đời đã chán cô.

Có câu tiểu biệt thắng tân hôn, vì có thể duy trì tình yêu và cảm giác mới mẽ, hai người thỉnh thoảng tách ra một chút cũng tốt.

Long Tư Hạo cúi đầu, hôn lên môi mê người của cô, ánh mắt thâm tình nhìn cô, môi mỏng cong lên: “Hiểu Hiểu, anh không có gì phải làm, anh muốn mỗi ngày nhìn em, ở bên em, nếu một ngày anh không lảng vảng trước mặt em, anh sẽ hoảng sợ.”