Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 448: Đối phó, đánh bất ngờ (2)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Mặc dù gặp mặt lần thứ hai, nhưng anh ta cảm thấy, trên người ông nhất định xảy ra rất nhiều chuyện không bình thường, những chuyện này ông đều đích thân trải qua, ông có khí chất như bây giờ đều là những kinh nghiệm này luyện ra được.

Một người trải qua càng nhiều chuyện, sự từng trải càng phong phó, tuổi càng lớn, khí chất đương nhiên khác biệt.

Vì vậy, anh ta cảm thấy tuổi người đàn ông trước mặt tuyệt đối không giống bề ngoài, có lẽ lớn hơn anh ta tưởng tượng.

Long Quân Triệt xoay người nhìn Hoắc Vân Hy, thấy anh ta ánh mắt sắc bén nhìn ông, giống như nhìn thấu cái gì, ông câu môi ưu nhã cười: “Tôi tên Long Quân Triệt, tôi lớn hơn cậu nhiều, tôi và ba cậu là đồng lứa.”

Hoắc Vân Hy thấy Long Quân Triệt lại nhìn thấu tâm tư của anh ta, mắt xẹt qua tia kinh ngạc, đột nhiên nhớ tới ông họ Long, sau đó ánh mắt vô cùng sắc bén nhìn ông: “Ông họ Long? Ông và Long Tư Hạo là quan hệ gì?”

Trong lời nói của anh ta xen lẫn tức giận.

Long Quân Triệt đã sớm đoán được sau khi anh ta biết ông họ Long sẽ có phản ứng gì, thấy Hoắc Vân Hy biến sắc, ông nheo mắt, thanh âm thuần hậu: “Tôi họ Long, nhưng tôi và Long Tư Hạo không có máu mủ gì, tôi và cậu ta chỉ có thù oán, nếu không, tôi cũng sẽ không tìm cậu, còn muốn hợp tác với cậu đối phó cậu ta.”

Nghe thế, ánh mắt Hoắc Vân Hy vẫn sắc bén nhìn ông, thấy ông không giống nói dối, tức giận trên mặt anh ta mới giảm đi mấy phần, thanh âm lạnh như băng hỏi: “Vậy bây giờ ông có thể nói cho tôi, tại sao chọn tôi hợp tác với ông chưa?”

Ánh mắt Long Quân Triệt mang thâm ý nhìn Hoắc Vân Hy, câu môi cười cao thâm khó lường: “Nguyên nhân rất đơn giản, vì cậu giống tôi, đều muốn thắng cậu ta, mà thực lực của tôi, cậu ta hiểu rất rõ, vì vậy tôi muốn đối phó cậu ta, cậu ta sẽ có đề phòng, nhưng cậu thì khác, Long Tư Hạo xưa nay chưa từng đề phòng cậu, không sợ cậu, ở trong mắt cậu ta, đạp chết cậu giống như đạp chết một con kiến, thực lực cậu ta quá mạnh, chúng ta muốn đối phó cậu ta, thì nhất định phải đánh bất ngờ, cho nên, chỉ có cậu mới có thể làm cậu ta khó lòng phòng bị, tôi chọn cậu vì cậu và tôi hợp tác là thích hợp nhất.”

Nghe ông nói, Hoắc Vân Hy hoàn toàn hiểu rõ, anh ta nhíu mày, ánh mắt mất mát nhìn ông, vẻ mặt chán chường: “Ông thật sự cảm thấy phế vật như tôi có thể thắng anh ta sao? Tôi ngay cả đi đường cũng không vững, sao đi đối phó anh ta?”

Long Quân Triệt tiến lên, ngồi xuống, ánh mắt rơi vào trên tay phải không làm được gì của anh ta, híp mắt, lực tay cực lớn nắm cổ tay phải của anh ta.

“A…” Ông bóp một cái, Hoắc Vân Hy đau hét lên, trên trán mồ hôi lạnh đầm đìa, sắc mặt tái nhợt, môi mỏng run rẩy, tay trái siết chặt lại, ánh mắt sắc bén nhìn ông, cả giận nói: “Ông làm gì? Buông… Buông tay…”

Long Quân Triệt chẳng những không buông anh ta ra, ngược lại dùng sức nắm cổ tay anh ta, nghe “rắc rắc”, cổ tay anh ta giống như bị gãy.

Hoắc Vân Hy lại đau mồ hôi chảy như mưa, tức giận rống Long Quân Triệt: “Ông… Ông điên rồi sao?”

Long Quân Triệt câu môi cười, giảm lực tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta: “Tôi nghĩ hẳn cậu đã nghe một câu nói, trời cao hạ xuống trách nhiệm trọng đại trên người, nhất định phải làm cho người đó nội tâm thống khổ, gân cốt mệt nhọc trước*…”

(*) Trích câu nói của Mạn Tử. Người thường xuyên phạm sai lầm mới có thể thay đổi, nội tâm khốn khổ, suy nghĩ tắc nghẽn, sau đó mới có thể hành động, biểu hiện ra mặt, bày tỏ bằng lời nói, sau đó mới được người khác biết.

Nói tới đây, ánh mắt ông rét lạnh nhìn Hoắc Vân Hy, châm chọc cười: “Chỉ chút đau đớn này cũng không chịu nổi, cậu phải đấu với Long Tư Hạo thế nào? Cậu ta có được thành tựu ngày hôm nay, phải chịu không ít đau khổ, cậu ta có thể được. Cậu lại không làm được? Cậu quá dễ tức giận, đây là đại kỵ.”

Dứt lời, Long Quân Triệt đứng lên, ánh mắt trầm tràm nhìn anh ta, tiếp tục nói: “Tôi cho cậu thêm chút thời gian, chính cậu suy nghĩ thật kỹ rốt cuộc có muốn hợp tác với tôi hay không, cậu nhớ, một khi đáp ứng tôi, tôi không cho phép cậu đổi ý, còn nữa, nếu cậu muốn có đầy đủ năng lực chống lại Long Tư Hạo, cậu nhất định cần đi một đoạn đường vô cùng gian khổ, còn phải trải qua huấn luyện tàn khốc, nhưng cậu hiện tại ngay cả chút đau đớn này cũng không chịu nổi, những huấn luyện kia, cậu càng không thể nào chịu được.”

Long Quân Hạo nhìn anh ta nói xong, trực tiếp rời đi.

Sau khi ông ta rời đi, Hoắc Vân Hy siết chặt tay trái đấm lên mặt đất, hai mắt đỏ bừng ác liệt nhìn tay phải bị ông bẻ gãy.

Đột nhiên, ánh mắt anh ta rét lạnh, tay trái nắm tay phải mình, mặc dù đau đến mồ hôi chảy như mưa, anh ta cũng không hét lên, trong mắt lãnh mị dần lộ ra kiên định chưa từng có.

Hoắc Vân Hy anh thề, nhất định phải thắng Long Tư Hạo, bất kể con đường này có gian khổ bao nhiêu, bất kể huấn luyện trong miệng Long Quân Triệt có tàn khốc bao nhiêu, anh ta đều phải vượt qua.

Sau đó anh ta không cần dùng gậy, chậm rãi đứng lên, chịu đựng đau nhức, đi từng bước.



Biệt thự Thủy Lộc Hồ.

Lúc này, Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo đã trở về biệt thự, hai người đang ở trong phòng ngủ.

Lê Hiểu Mạn nằm trên giường tròn lớn sang trọng, đoàn bác sĩ đang kiểm tra cho cô.

Long Tư Hạo nhíu mày, đứng cạnh giường, ánh mắt lo lắng nhìn cô.

Vừa rồi ở bệnh viện, Lê Hiểu Mạn cũng không có chuyện gì, nhưng trở lại biệt thự, dưới bụng liền đau, vào phòng tắm mới phát hiện hơi đỏ.

Vốn chỉ đỏ một chút, cô cảm thấy không có gì, nhưng Long Tư Hạo biết được, rất không yên tâm, lập tức buộc hai bác sĩ phụ khoa tài giỏi nhất cùng đoàn bác sĩ tới biệt thự.

Hai bác sĩ tài giỏi nhất kiểm tra cho cô xong, chắc chắn cô không có triệu chứng sinh non.