Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Dứt lời, cô ta cầm túi xách của mình lên, cúi người, đôi môi chủ động hôn lên khóe môi của Hoắc Vân Hy, rồi cô ta xoay người đi ra khỏi phòng của Hoắc Vân Hy.
Sau khi cô ta rời đi, Hoắc Vân Hy đưa tay khẽ vuốt khóe môi đã bị cô ta hôn qua, anh ta híp mắt lại, trong đầu không khỏi nhớ lại lúc cùng Hạ Lâm chung một chỗ.
Nghĩ đến chuyện Hạ Lâm đã từng khiến anh ta cảm động, anh ta nhíu chặt mày lại, cảm giác áy náy lại dâng lên trong lòng anh ta.
Mặc dù không yêu cô ta, nhưng anh ta không thể phủ nhận, cô ta đã từng dừng lại ở trong trái tim anh ta.
Anh ta nhắm mắt lại, nhớ lại từng ly từng tí lúc ở chung một chỗ với Lê Hiểu Mạn, nhớ lại từ lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, đến lúc bọn họ kết hôn, anh ta cố ý thờ ơ cô, không biết có bao nhiêu lần lúc anh trở về vào buổi tối, vì chờ anh ta ở phòng khách mà cô đã ngủ ở trên ghế sa lon, nhưng anh ta lại không thèm để ý đến cô, mà về thẳng phòng.
Anh ta đã nghe chị Lâm nói, cô ta tự mình xuống bếp làm đồ ăn cho anh ta, làm xong thức ăn thì chờ anh ta trở về ăn, thế nhưng anh chưa từng ăn qua một lần đồ ăn cô làm.
Sau khi kết hôn với cô, anh ta rất ít khi ở trong biệt thự, nhưng những lúc anh ta không có ở đó, cô đều tự mình thu dọn phòng cho anh ta, là gấp quần áo của anh ta chỉnh tề, chờ anh ta trở lại.
Anh ta nhớ có một lần, anh ta trở về rất khuya, mà cô vừa vặn ở trong phòng của anh ta chờ anh ta về, thấy anh ta trở lại, cô lập tức đi vào phòng tắm xả nước tắm cho anh ta, sau đó làm một người vợ đảm muốn giúp anh ta cởi âu phục, cởi cà vạt ra, nhưng anh ta lại không để cho cô đụng vào anh ta, còn bảo cô cút đi.
Vì vãn cứu cuộc hôn nhân của bọn họ, cô vẫn không ngừng cố gắng, thậm chí có một lần cô còn to gan mặc đồ ngủ tình thú, mặc dù anh ta động lòng, thế nhưng anh ta vẫn vô tình làm tổn thương cô, anh ta mắng cô là hạ | tiện, mắng cô vô sỉ không biết thẹn thùng...
Mà cho tới bây giờ, những lúc cô thương tâm, anh ta đều không để ý tới.
Anh ta đã làm tổn thương cô hết lần này đến lần khác, là anh ta tự giao cô cho Long Tư Hạo, anh ta hận không thể sớm nhìn rõ trái tim của mình, hận sao lúc trước không thương yêu cô, quý trọng cô...
Nghĩ tới những thứ này, đôi mắt của anh ta đã sớm ngấn lệ mông lung, nước mắt hối hận thấm ướt cả gương mặt tuấn tú của anh ta, cũng thấm ướt trái tim đang run rẩy vì bi thống của anh ta.
Sau khi anh ta làm tổn thương cô, anh ta còn có tư cách gì để vãn hồi cô?
Anh ta khẽ nâng tay đỡ trán, nước mắt hối hận và đau buồn ngập tràn khóe mắt, vẻ mặt thống khổ không dứt, môi mỏng cứ thấp giọng lẩm nhẩm, Mạn Mạn, thật xin lỗi! Mạn Mạn, thật xin lỗi! Mạn Mạn...
Anh ta ở trong phòng không ngừng thống khổ thấp giọng khóc lóc, mà Lý Tuyết Hà mẹ của anh ta khi ra khỏi phòng của anh ta thì rời khỏi Hoắc trạch, lúc này đang hẹn hò với một người đàn ông tuấn mỹ ở trong chiếc xe sang trọng.
Người đàn ông tuấn mỹ này chính là Long Quân Triệt.
Ông ta mặc một bộ âu phục màu xám tro, áo sơ mi màu xám đen chỉ cài nút áo kim cương thứ hai từ dưới đếm lên, lộ ra một mảng ngực lớn, hai ngón tay thon dài đang cầm một chiếc ly thủy tinh chân cao, nhẹ nhàng lắc lắc, ánh mắt hoa đào hài hước nhìn người phụ nữ mặc dù đã có một đứa con trai lớn nhưng vẫn còn phong vận đang nằm ở trên người ông ta.
Ông ta hơi cong môi, giọng nói êm tai: “Còn chưa hôn đủ?”
Người phụ nữ đang nằm ở trên ngực ông ta “Phấn đấu” chính là Lý Tuyết Hà.