Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Long Tư Hạo thấy cô không trả lời lại anh, đột nhiên đứng lên, từ phía sau lưng ôm cô, vùi đầu vào cổ cô, ngửi mùi hương trên người cô.
“Hiểu Hiểu, tha thứ cho sự ích kỉ của anh, anh tuyệt đối sẽ không để cho em rời đi, anh tuyệt đối sẽ không chia tay em, không có em thì so với em chán ghét anh càng làm cho anh đau đớn nhiều hơn, anh biết bây giờ cho dù anh có giải thích như thế nào em cũng sẽ không tin anh, vẫn là câu nói kia, hãy cho anh thời gian, trong vòng ba ngày, anh nhất định sẽ cho em biết rõ sự thật.”
Long Tư Hạo nhất quyết không buông tay cô làm cho trong lòng Lê Hiểu Mạn có chút cảm động, hốc mắt cô lại đỏ, trong mắt toàn bộ là nước mắt: “Em trong mắt anh lại dễ tin vậy sao? Cho dù anh nói là sự thật thì làm sao? Anh cùng Sophie gặp lại nhau ở khách sạn luôn là sự thật....”
Nói đến đây, cô rời khỏi hai tay đang ôm của Long Tư Hạo, xoay người lại, ánh mắt trong treo lạnh lùng nhìn anh: “Anh nghĩ chỉ cần anh chứng minh anh và Sophie không ngủ với nhau thì em cũng sẽ không tha thứ, hơn nữa, em cùng Hoắc Vân Hy... em và anh ta ở chung một chỗ, anh có thể tha thứ sao? Nếu anh có thể, em thực sự nghi ngờ anh có phải đàn ông không? Anh muốn nghĩ em ở cùng người đàn ông nào cũng được không quan trọng, chỉ cần hai chúng ta còn ở bên nhau là được đúng không?”
Lời của cô, giống như mũi nhọn, đâm nát tim Long Tư Hạo máu chảy đầm đìa, đôi mắt tràn đầy thất vọng đau đớn nhìn cô, giọng nói âm trầm nồng đậm bi thương: “Hiểu Hiểu, em ghét anh lắm sao? Em nhất định phải như vậy mới vui vẻ sao? Nhất định làm vậy sao? Em thật sự rất hận anh, thật sự rất muốn rời khỏi anh sao?”
Lê Hiểu Mạn dời mắt, không nhìn tới ánh mắt đau đớn tuyệt vọng của anh, cô biết có lẽ anh không phản bội cô, nhưng bức ảnh đó làm cho cô đau khổ đến tột cùng... cô không thể quên.
Cô biết là cô rất bi quan, là cô mang lỗi lầm của anh phóng đại lớn n lần, là cô làm quá vấn đề, nhưng cô không thể khống chế bản thân mình làm lớn chuyện này.
Bởi vì từng bị Hoắc Vân Hy phản bội một lần, cho nên đối với những người đàn ông khác... cô căm hận đến xương tủy.
Yêu càng sâu, hận càng đậm.
Đối với Long Tư Hạo, cô không chỉ có yêu, còn tin tưởng, hy vọng anh rất nhiều, cho nên cô đối với chuyện này không thể nào buông bỏ coi như không có gì.
Hai người đều rơi vào im lặng, cô không trả lời anh, nhưng thật ra Long Tư Hạo nhìn thấy được một tia hy vọng trong mắt cô, sự do dự trầm mặc của cô ít nhất có thể chứng minh, cô thật sự không phải muốn rời xa anh.
Những câu nói của cô, làm anh đau đớn chảy máu trong lòng, hình chụp của cô cùng Hoắc Vân Hy ôm nhau trên giường, thực sự làm anh đau lòng đến hít thở không thông, anh thậm chí đã từng nghi ngờ, đã tin vào tấm ảnh đó.
Nhưng anh tin tưởng con người cô, miệng cô nói cô và Hoắc Vân Hy ở cùng một chỗ, lúc nãy anh ngồi phòng khách suy nghĩ rất lâu, thà rằng anh tin tưởng do tức giận mà cô nói như vậy, cũng không tin cô có thể ở sau lưng anh cùng người đàn ông khác ở cùng một chỗ.
Sophie lợi dụng tấm ảnh để hãm hại anh, làm cho cô hiểu lầm anh, Sophie cũng có thể dùng ảnh chụp để hãm hại Hiểu Hiểu, làm cho anh hiểu lầm cô.
Thật ra lúc đầu Long Tư Hạo tin vào tấm ảnh đó, cũng vì tấm ảnh đó mà tim anh đau đớn vô cùng, nhưng tuyệt đối vẫn không tin tưởng lắm.
Mặc kệ Lê Hiểu Mạn có nói những câu làm đau đớn tim anh, nhưng anh cũng không muốn rời xa cô, vẫn muốn yêu cô, che chở cho cô.
Nghĩ thông suốt mọi chuyện, sự đau khổ trong lòng anh cũng vơi đi bớt, càng tin tưởng vào tình yêu của anh dành cho cô.
Bàn tay trắng nõn của anh ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cúi đầu hôn vào môi của cô: “Hiểu Hiểu, còn có một chuyện, anh phải giải thích cho em hiểu, ảnh em bị chụp là ảnh ghép, cũng không phải anh cho người làm, thực xin lỗi! Lúc nãy anh không nên nghi ngờ nhân cách của em, anh sẽ không nghi ngờ em, sẽ không chia tay với em, càng không cho phép em bỏ anh mà đi.”
Dứt lời, anh ôm cô vào trong ngực, hôn lên trán của cô: “Hiểu Hiểu, tin tưởng anh, mọi chuyện sẽ nhanh chóng rõ ràng, anh sẽ dùng cả cuộc đời để xin em tha thứ cho anh, trừ khi anh chết, nếu không anh sẽ không buông tay em ra.”
Bị anh ôm thật chặt không buông, Lê Hiểu Mạn không giãy dụa, những lời anh nói với cô, đã len lỏi thật sâu vào trong tim cô, đuổi thế nào cũng không đi ra.
Cô cắn chặt môi dưới, không trả lời anh, chỉ im lặng, tùy ý để anh ôm.
Giờ phút này tâm trạng của cô cực kì phức tạp, cô đã làm tổn thương tim anh như vậy, anh lại giống như trước không chịu buông tay cô, trong lòng sinh ra cảm giác yêu anh, động lòng vì anh, như vầy càng làm cho cô cảm thấy khó chịu không thôi.
Nhất quyết không buông tay vì yêu, thực sự có thể làm một người xiêu lòng, cho dù người đó có ý chí sắt đá, cũng có thể bị làm cho xiêu lòng trong một ngày.
Huống chi cô không có ý chí sắt đá, như thế nào cũng không thể nào không cảm động.
Lẳng lặng để Long Tư Hạo ôm cô hồi lâu, Lê Hiểu Mãn mới đẩy anh ra, bỏ lại một câu: “Em muốn một mình suy nghĩ!” Nói xong, liền xoay người đi vào phòng ngủ, đóng cửa phòng ngủ lại.
Long Tư Hạo nhìn cô đóng cửa phòng ngủ, trong lòng mặc dù rất đau khổ, nhưng anh nhất định không rời đi, anh ngồi trong phòng khách đợi cô, chờ...
Anh biết nếu anh rời đi sẽ làm khoảng cách giữa anh và cô ngày càng xa hơn, cho nên anh nhất định phải ở lại đây, mới có thể đi tới gần tim của cô.
Lòng của cô muốn rời xa anh, anh nhất định đuổi theo sát, cho dù lòng của hai người không thể ở cùng một chỗ, bọn họ cũng không thể để khoảng cách ngày càng xa.
Anh tin tưởng, một ngày nào đó, tim của hai người sẽ gắn bó chặt chẽ, anh có thể chiếm cứ toàn bộ nội tâm của cô.