Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cô lập tức ngước mắt nhìn Hàn Cẩn Hy, cười nhẹ: ‘Tôi không muốn về thành phố K, nếu anh có rảnh thì đưa tôi đi nơi khác.”
Nghe vậy, Hàn Cẩn Hy không trả lời cô ngay mà hơi liễm mắt, ánh mắt lười biếng che giấu sự sắc bén nhìn Long Tư Hạo, đáy mắt quét xuống sự kinh ngạc.
Đối với Long Tư Hạo, tuy anh ta chưa bao giờ gặp qua nhưng lại biết sự tồn tại của anh.
Anh là thiên tài buôn bán toàn năng, mặc kệ cái gì, chỉ cần đọc lướt qua là có thể thi đậu thủ khoa.
Cho nên đứng đầu trong giới thương nghiệp, có bối cảnh cường đại lại vô cùng thân bí, là người trong thương giới đương nhiên Hàn Cẩn Hy sẽ biết đến anh.
Chỉ là anh ta không hiểu rõ anh và Lê Hiểu Mạn ở bên cạnh có quan hệ gì.
Anh ta chỉ biết chuyện của anh ở trên thương trường, còn việc cá nhân của anh thì không rõ.
Sáu gã vệ sĩ của Hàn Cẩn Hy thấy Long Tư Hạo trầm mặt đi tới lập tức bảo vệ chắn trước người Hàn Cẩn Hy và Lê Hiểu Mạn.
Thấy thế, Long Tư Hạo cũng không đi nữa mà đứng tại chỗ, ánh mắt híp lại thâm trầm nhìn cô, âm thanh lạnh lẽo nghe không ra cảm xúc: “Hiểu Hiểu, lời của anh không muốn nói lần thứ hai, qua đây.”
Dứt lời ánh mắt anh như cây kiếm sắc bén nhìn cô, trình độ sắc bén như có thể đâm thủng hồn phách của cô.
Long Tư Hạo nhìn anh, thấy gương mặt anh lạnh lùng, cả khuôn mặt như bao trùm tầng băng ngàn năm làm cho người ta lạnh lẽo.
Nhất là đôi mắt sắc bén như muốn xuyên qua linh hồn cô, làm cho trái tim cô cứng lại, không cách nào thản nhiên nghênh diện ánh mắt anh.
Dời tầm mắt, cô không nhìn anh, đôi mày cau chặt, hai tay nắm chặt nhưng không đáp lại anh cũng không nhìn anh.
Không khí có chút quỷ dị cứng ngắc, trong không khí như bao trùm mùi thuốc sung khiến cho người ta có cảm giác hết sức căng thẳng.
Lúc Lạc Thụy ở bên cạnh Long Tư Hạo thấy Lê Hiểu Mạn còn đứng ngẩn người bên cạnh Hàn Cẩn Hy thì nhíu mày nhìn anh, thấy sắc mặt anh âm lệ làm cho người ta sợ hãi, anh ta lại nhíu mày nhìn Lê Hiểu Mạn nói: “Lê tiểu thư, tôi biết cô là người lương thiện, cô có gì cần nói hoặc là có gì bất mãn thì có thể nói với tổng giám đốc. Tôi bảo đảm với cô nếu cô không qua thì nơi này có thể máu chảy thành song đấy, cô không hy vọng có người vô cớ bị thương đúng không?”
Nghe lời Lạc Thụy nói, Lê Hiểu Mạn nhìn Long Tư Hạo, thấy ánh mắt hung ác của anh giống như lúc nào cũng có thể giết chết cô, cô nhăn mày nhưng vì không muốn làm phiền Hàn Cẩn Hy nên định đi qua.
Song cô vừa đi được một bước thì cổ tay bị Hàn Cẩn Hy nắm chặt.
Thấy thế, Lê Hiểu Mạn run lên, đôi mắt khó hiểu nhìn anh ta: “Hàn tổng..”
Long Tư Hạo thấy Hàn Cẩn Hy nắm chặt tay Lê Hiểu Mạn, đôi mắt anh hiện lên sát ý thấm vào lòng người.
Khóe môi anh quét xuống nụ cười thị huyết, lúc anh đang giơ tay định ra tay với Hàn Cẩn Hy thì Lê Hiểu Mạn như cảm ứng được đột nhiên gạt tay Hàn Cẩn Hy ra.
“Hàn tổng, cám ơn anh mấy ngày nay đã chiếu cố cho tôi, chuyện của tôi anh không cần nhúng tay.”
Dứt lời, cô nhấc chân đi về phía Long Tư Hạo.
Hàn Cẩn Hy thấy thế theo bản năng muốn tiến lên giữ chặt cô, Mễ Tây lại đi trước một bước ngăn cản trước người anh ta.
“Boss, bọn họ có chuẩn bị mà đến, mặc kệ anh muốn làm cái gì, hiện tại đều không phải lúc.”
Mễ Tây chú ý những người áo đen cách đó không xa, thấy bọn họ không đơn giản là vệ sĩ thường vì thế liền ngăn Hàn Cẩn Hy.
Hàn Cẩn Hy vì lời anh ta mà nhìn Long Tư Hạo và Lê Hiểu Mạn. Sau đó xoay người đi về phía xe của mình.
Mễ Tây và sáu tên vệ sĩ đi theo sau.
Lạc Thụy thấy Hàn Cẩn Hy đã rời đi: “Xem như tên họ Hàn đó thức thời, nếu không nhất định để cho anh ta máu rơi tại chỗ.”
Dứt lời lại nhìn chằm chằm Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo, nhếch môi cười: “Tổng giám đốc, là anh uy phong, còn chưa ra tay đúng là không chiến mà thắng.”
Long Tư Hạo không để ý tới Lạc Thụy, không chờ Lê Hiểu Mạn đến gần mình mà nhấc chân tiến lên nắm chặt cổ tay cô kéo cô bước lớn đi về phía trước.
Thấy vậy Lê Hiểu Mạn ra sức vùng vẫy, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh: “Anh đừng đụng vào tôi, buông ra.”
Cô ra sức muốn thoát khỏi sự kiềm chế của anh nhưng càng bị anh nắm chặt, cổ tay cô bị bóp chặt mà đau đớn.
Cô nhăn mày chịu đựng sự đau đớn mà vùng vẫy, dù bị anh bóp đứt thì cô vẫn phải gạt tay anh ra.
Một người đàn ông cô tin tưởng lại cô phụ cô thì không xứng chạm vào cô.
Thấy cô vùng vẫy ngay cả cổ tay đều đỏ cũng vẫn không buông, Long Tư Hạo dừng chân, ánh mắt thâm trầm nhìn cô, môi mỏng nhếch lên: “Em cảm thấy vùng vẫy có tác dụng sao?”
Lê Hiểu Mạn cúi đầu ngước mắt nhìn anh, nơi đó thâm thúy khiến cho cô nhìn không thấu.
Cô lạnh giọng nói: “Vô dụng thì thế nào? Anh để tôi trơ mắt nhìn mình bị kéo đi mà không phản kháng thì tôi làm không được, buông ra.”
Dứt lời cô muốn gạt tay anh ra lại bị anh ôm eo sau đó ôm cô vào lòng.