Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Làm phần phương án này, Lê Hiểu Mạn đã nghĩ tới vấn đề này, vì vậy nhíu mày nhìn anh nói: “Đúng! Nếu so phương án này với cái trước của anh tốn nhiều tiền hơn, nhưng nếu dựa theo phần phương án này tiến hành, Hàn tổng sẽ lời hơn so với trước kia, tôi nghĩ ánh mắt Hàn tổng hẳn là muốn lâu dài chứ? Bây giờ đầu tư nhiều, tương lai kiếm được nhiều, nếu Hàn tổng dựa theo phương án kia tiến hành, Hàn tổng đầu tư ít, lợi nhuận cũng ít, hoặc là căn bản không thu được lợi, có thể sẽ bị lỗ.”
Nghe xong lời cô, đôi mắt màu xanh nhạt của Hàn Cẩn Hi hơi co lại, ánh mắt cười chúm chím nhìn cô, môi mỏng đỏ như lửa câu một nụ cười yêu mị mê người, thanh âm mộc mạt êm tai: “Em chuẩn bị phương án này hoàn toàn là lo nghĩ cho những người ngư dân kia”
Cái vấn đề này Lê Hiểu Mạn cũng nghĩ đến, cô nhíu mày nhìn Hàn Cẩn Hi, đôi mắt như nước trong veo thoáng qua vẻ tự tin: “Nếu anh không phải di chuyển những người dân ngư này, làm cho mọi người oán than như vậy không tốt lắm, mọi người hòa thuận tốt hơn nhiều không phải sao? Hàn tổng thi công khu nghỉ mát ở ngư đảo, chung quy vẫn cần nhân lực đến xây dựng, chỉ cần giá cả thích hợp, tôi nghĩ người dân ngư luôn luôn nguyện ý “Vì ngài cống hiến sức lực”, hơn nữa người dân nghề chày vẫn sinh hoạt ở đó, đã sớm thích ứng cách sống gian khổ, nếu Hàn tổng muốn cho các công nhân xây dựng khu nghỉ mát, chỉ sợ giá tiền cao! Mà người dân ngư, không cần giá cả cao, sẽ thay anh làm tốt sao không? Hơn nữa anh như vậy coi như làm một chuyện tốt, bọ họ nhất định cảm tạ anh, bởi vì anh cải thiện cuộc sống của họ.”
Hàn Cẩn Hi nghe lời cô nói, đôi mắt co chặt, đôi mắt thoáng qua tia thưởng thức đối với cô, biểu cảm anh nhu hòa, chuyên chú nghe cô nói.
Cô nghĩ rất chu đáo, cũng rất xa, giá hạng mục công trình cũng sẽ rất lớn, bởi vì phương án trong của cô, anh còn cần phải nhập vào một số công nghệ cao, để cho người dân có thể sử dụng sản phẩm.
Mặc dù cái này tựa hồ không có trong kế hoạch lúc trước của anh, nhưng anh cũng tán thành phương án này.
Ban đầu anh lựa chọn ở phương thức lạc hậu xây đảo ngư thành làng du lịch, đúng như câu cô nói, can đảm thống trị người trong thiên hạ trước.
Có lẽ trong mắt tất cả mọi người, anh đầu tư nơi đó căn bản không thể kiếm tiền, nhưng chính anh muốn thử một lần.
Mặc dù ngoài miệng anh chưa nói, nhưng phương án của cô, anh không chỉ tán thành, hơn nữa còn vô cùng hài lòng,cô giống như đi trong lòng anh vậy, làm phương án vô cùng hợp với ý anh.
Xem ra anh có nên phá lệ cố ý chờ phần phương án này của cô không.
Lê Hiểu Mạn thấy anh không vui không giận, chẳng qua ánh mắt thâm thúy lại lười biếng liếc nhìn cô, đôi mày thanh tú của cô cau lại, nhìn anh hỏi: “Anh rốt cuộc là hài lòng hay bất mãn, anh cho một lời nói đi”
Hàn Cẩn Hi không trả lời vấn đề hài lòng hay không, mà nhích tới gần cô, đôi mắt mị hoặc màu lam chăm chú nhìn khuôn mặt nhỉ nhắn xinh xắn của cô, giọng mang một tia tò mò hỏi: “Em học ngành gì?”
Lê Hiểu Mạn hơi sợ run lên, nhíu mày nhìn anh, môi hồng nhẹ nâng: “Anh hỏi cái này làm gì? Nếu phần phương án anh không có ý kiến, tôi muốn tôi rời ́, cảm ơn anh chiếu cố tôi mấy ngày nay, tôi muốn hỏi anh một vấn đề hết sức bình thường.”
“ Vấn đề hết sức bình thường?” Lông mày đen như mực của Hàn Cẩn Hi nhíu lại, đôi mắt mị hoặc màu lam thâm trầm nhìn cô, trong đôi mắt ấy loé lên một tia hứng thú.
Thấy anh tựa hồ có hứng thú, Lê Hiểu Mạn ngược lại có chút lúng túng hơn: “Tôi muốn hỏi anh mấy ngày nay tốn bao nhiêu tiền, tôi trả tiền cho anh”
Cô tự nhận cái vấn đề này rất xác thực rất bình thường, nhưng cô cùng Hàn Cẩn Hi tự dưng không quen, cô ở quán rượu a ngày, tiền ăn tiền uống đều do anh bỏ ra, cô dù sao cũng nên trả cho anh!
Nếu không, cô sẽ cảm thấy nợ anh một ân huệ
Hàn Cẩn Hi nghe xong lời cô, lười biếng hí nửa tròng mắt, đôi mắt đầy thâm ý nhìn cô bởi vì lúng túng mà khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, môi mỏng câu lên nói:“ Vấn đề của em không bình thường, tôi không thiếu chút tiền này, không cần em trả cho tôi.”
Dứt lời, anh đứng lên.
Thấy anh đứng dậy, Lê Hiểu Mạn cũng đứng thẳng người, đôi mắt như nước trong veo lúng túng nhìn anh: “Tôi với anh không quen không biết, cũng không thể để cho anh tốn kém..”
Hàn Cẩn Hi không đợi cô nói hết, thân thể cao to áp gần cô, đôi mắt màu lam đầy thâm ý nhìn cô, môi mỏng phác họa một độ cong yêu mị mê hoặc người: “Ý em là chỉ cần chúng ta có chút quan hệ, tôi tốn kém vì em sẽ là lẽ đương nhiên?”
Lê Hiểu Mạn không hiểu những lời này của anh, bởi vì anh đột nhiên áo sát cô, liền lui về sau một bước, nhìn anh nói: “Tôi không có ý này, tôi chỉ không muốn thiếu nợ một người xa lạ”
Trong miệng cô nói ra ba chữ “Người xa lạ” làm lông mày như mực của Hàn Cẩn Hi nhíu lại, đôi mắt co rút liếc nhìn cô, vẻ mặt yêu mị nở nụ cười làm mê hoặc lòng người, giọng có chút lãnh đạm: “Có phương án này, em không hề thiếu tôi, tôi cũng không cảm thấy tốn kém, trong lòng tiểu thư cũng không cần thấy khí chịu, phương án này tôi rất hài lòng”
Nghe anh nói hài lòng, đôi mắt Lê Hiểu Mạn sáng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười: “Anh hài lòng thật?”
Bất kỳ người nào làm thành một chuyện, nghe được đối phương khen, cũng sẽ thật cao hứng, cô cũng giống vậy.
Liếc nhìn nụ cười trên mặt cô, Hàn Cẩn Hi cũng cảm thấy cao hứng, tựa như cô cười thấm vào lòng anh.