Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 369: Trốn tránh, muốn làm đà điểu (3)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Thấy anh thích hắt nước lạnh người ta như thế, Lê Hiểu Mạn nâng chieesc cằm trăng nõn lên, đón nhận ánh mắt lạnh lùng của anh, cười nhạt: “Vậy anh muốn thế nào? chẳng lẽ muốn đưa tôi về ngư đảo? Anh còn chưa xem qua bản kế hoạch của tôi, tại sao lại biết không vừa lòng?”

Cúi xuống, cô lại hỏi: “Anh rời khỏi đây là định đi đâu?”

Hàn Cẩn Hi âm thầm híp mắt, lười biếng nhìn cô, đôi mắt hiện lên sự kinh ngạc, không ngờ cô lại hỏi vậy.

Anh đứng thẳng dậy, nhướng mày nhìn cô: “Hành tung của tôi không phải kẻ nào cũng có tư cách biết.”

Lê Hiểu Mạn khẽ cười, cô cười anh vấn đề này là có mục đích, cũng không phải là vì thám thính hành tung của anh.

Giờ này khắc này cô không muốn ở lại thành phố K nữa, không muốn ở lại nơi có Long Tư Hạo, không muốn hít thở trong bầu không khí này.

Bởi vì mỗi lần cô hít thở, cô liền đau đớn đến mức hít thở không thông.

Lần này, cô muốn làm một con chim đà điểu, cô muốn chạy trốn, trốn thật xa.

Có lẽ ở cách xa, lòng cô sẽ không đau đớn như vậy nữa.

Cô liếc nhìn Hàn Cẩn Hi: “Tôi cũng không có ý hỏi thăm hành tung của anh, anh cũng không cần pahir ở đây chờ tôi, tôi có thể đến nơi anh muốn, đến lúc đó anh chỉ cần chuẩn bị một chiếc máy tính cho tôi là được.”

Thật ra cô cũng không muốn đi đến chỗ Hàn Cẩn Hi đi, nhưng nếu cô đa đồng ý thì nhất định sẽ làm được.

Cho dù là xuất phát từ xuất phát từ nguyên nhân gì, Hàn Cẩn Hi đưa cô về từ ngư đảo là đã giúp cô, cho dù như thế nào, kế hoạch cô đã đồng ý làm nhất định sẽ làm hết sức cho anh.

Hàn Cẩn Hi nghe thấy lời của cô thì căng chặt mày: “Ý của cô là muốn theo tôi làm bản kế hoạch đó, tôi đi đâu cô đi đó?”

Lê Hiểu Mạn thản nhiên nâng mắt, nhíu mày nhìn anh, khẽ gật đầu: “Trước mắt vậy!”

Hàn Cẩn Hi lười biếng nheo mắt lại, ẩn ý nhìn sắc mặt nhợt nhạt của cô, thấy trong đôi mắt rong suốt ấy cất chứa nhiều âm sự.

Cô vì một bản kế hoạch mà muốn theo anh ròi đi khiến anh rất kinh ngạc, mà lần đầu tiên thấy cô, vẻ tự tin ấy đến bây giờ vẫn khiến anh rung động.

Lúc đánh cược với cô ở ngư đảo, anh cô ý chịu thua, nguyên nhân là muosn xem trong năm phút, cô sẽ thuyêt phục anh chọn kế hoạch của cô thế nào? Anh muốn xem cô đại biểu cho dân chài nói chuyện với anh ra sao?

Cô bề ngoài nhìn nhu nhược, nhưng tâm hồn lại khiến người ta rung động không thôi.

Cô trong nhu có cương, trong cương có ngạo, mà lại không kiêu căng.

Một cô gái như vậy khong ngờ lại khiến anh cảm thấy hứng thú, muốn dò xét cô rốt cuộc là người thế nào?

Lê Hiểu Mạn thấy Hàn Cẩn Hi không trả lời, đôi mắt anh vẫn chăm chú nhìn cô thì hơi chau mày, nheo mắt: “Anh cảm thấy có được hay không?”

Hàn Cẩn Hi híp mắt, lười biếng nhìn cái bụng bằng phẳng của cô, cười nhạt: “Cô là phụ nữ có thai.”

Nghe anh nói đến đứa bé trong bụng, ánh mắt cô lại hiên lên sự đau khổ, cúi đầu nói: “Yên tâm, mới bốn năm tuần, không có vấn đề gì...”

Nói đến đây, cô nhìn Hàn Cẩn Hi, cười nhạt: “Tôi vô cùng cảm ơn anh lúc không quen không biết lại đưa tôi từ ngu đảo về thành phố K, cho nên chuyện tôi đã đồng ý với anh nhất định sẽ không nuốt lời, có lẽ trong mắt anh, tôi không cần phải vì một kế hoạch mà theo anh rời khỏi, nhưng tôi cảm thấy, lời hứa với người đã giúp tôi là vô cùng quan trọng, nếu anh vội rời khỏi đây nhất định là vì có chuyện, anh nói rất đúng, kế hoạch tôi làm chưa chắc đã làm anh vừa ý, cho nên anh cũng không cần vì thế mà ở lại chờ tôi, vì vậy, cách tốt nhất là tôi theo anh đến nơi anh muốn đi.”

Hàn Cẩn Hi hơi nheo mắt, nói: “Không phải cô nói đã làm xong rồi ư? Sao không về lấy?”

Lê Hiểu Mạn tạm thời không muosn về Hồng Hoa uyển, cho nên mói mượn cớ này tạm thời ra ngoài hít thở không khí.

Cô hơi híp mắt lại, nhìn Hàn Cẩn Hi: “Bởi vì chính tôi cũng không vừa ý với bản kế hoạch đó, vậy sao anh vừa ý được?”

Hàn Cẩn Hi híp mắt, nhìn ra ý đồ muốn rời khỏi thành phố K của cô, anh không hỏi nhiều, mà nhìn đồng hồ: “Còn nửa tiếng.”

Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn nhìn anh, tuy anh không nói rõ, nhưng cũng hiểu được ý của anh.

Cô xốc chăn lên đi xuống giường.

Hàn Cẩn Hi nhìn cô, giọng điệu nhạt nhẽo: “Tôi cũng không đồng ý với cô.”

Lê Hiểu Mạn thản nhiên nhíu mày, liếc nhìn anh: “Anh cũng không cự tuyệt.”

Dứt lời, cô rời khỏi phòng bệnh trước Hàn Cẩn Hi một bước.

Trợ lý Mễ Tây của Hàn Cẩn Hi đứng ngoài phòng bệnh, thấy Lê Hiểu Mạn đi ra thì nhíu mày, sau đó nhìn Hàn Cẩn Hi, hơi gật đầu, cung kính: “Boss, bây giờ anh về thành phố H, hay...”

Hàn Cẩn Hi lười biếng nhìn Lê Hiểu Mạn, đôi môi đỏ như lửa: “Bây giờ.”

...

Theo Hàn Cẩn Hi rời khỏi bệnh viện, Lê Hiểu Mạn tuy có do dự nhưng vẫn ngồi vào trong xe anh ta.

Trong chiếc xe Lincoln dài xa hoa, có cả thảm lông dê đỏ, có quầy bar, TV...

Sô pha có đêm êm vô cùng thoải mái, rất có lợi cho phụ nữ có thai như Lê Hiểu Mạn.

Ngồi trong xe, cô nhíu mày nhìn Hàn Cẩn Hi: “Anh hay ra khỏi nhà lắm à?”

Hàn Cẩn Hi lười biếng khép mắt, cô lại đang hỏi vô nghĩa anh chảng muốn trả lời chút nào.

Thấy anh ta lười biếng mà lại không mất đi khí chất tao nhã, Lê Hiểu Mạn hơi nhăn mặt, biết mình hỏi vô nghĩa nên cũng không hỏi nữa mà chuyển mất nhìn ra ngoài cửa sổ, mọi vật đều bị bóng đêm bao phủ.

Trong mắt lại ngập tràn sự đau khổ, cô cau mày, buồn phiền thu lại ánh mắt, có lẽ ròi khỏi sẽ không đau lòng như thế nữa.

Lúc Hoắc Vân Hy ngoại tình, cô không hề muốn trốn tránh, nhưng đến Long Tư Hạo, cô lại không biết làm thế nào cả.

Anh đối xử với cô tốt như thế, khiến cô cảm nhận được tình yêu của cô, khiến cô biết thế nào là hạnh phúc, nhưng bây giờ...

Cô không thể chấp nhận, cho nên cô tạm thời chọn cách trốn tránh...