Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hôm nay Lê Hiểu Mạn mặc váy yếm màu bạc ôm sát người, hoàn mỹ quấn quanh vóc người vô cùng yểu điệu nhỏ bé của cô, quyến rũ không mất ưu nhã, bên ngoài khoác áo cộc tay nhỏ màu trắng, tóc dài quăn xõa xuống, khí chết mê người, kết hợp với khuôn mặt thanh xuân tịnh lệ của cô, lại thu hút tầm mắt người khác.
Cô tiến vào nhà hàng liền thu hút không ít ánh mắt nam sĩ trong nhà hàng.
Ánh mắt trong veo đánh giá nhà hàng, cô nheo mắt nhìn Lâm Mạch Mạch ngồi đối diện cô, thấp giọng nói: “Mạch Mạch, nơi này rất đắt phải không! Bữa này hay là mình mời.”
Lâm Mạch Mạch mặc áo đầm màu cam eo gầy, quyến rũ cám dỗ.
Vóc người cô ta vô cùng nhỏ bé lả lướt như Lê Hiểu Mạn, tóc dài màu nâu uốn lại gợn sóng tùy ý xõa ngang vai, đôi mắt xinh đẹp, màu da trắng nõn, màu môi hồng diễm mê người, so sánh với khí chất thanh nhã như bách hợp của Lê Hiểu Mạn, cô ta giống như một đóa hoa hồng đỏ rực, diễm lệ, quyến rũ, là kiểu mỹ nữ quyến rũ trêu người.
Cô ta nhìn Lê Hiểu Mạn đang nhíu mày, cười nói: “Bạn thân, tình hình của cậu, mình biết rõ, mặc dù cậu kết hôn với tên cặn bã Hoắc Vân Hy nhưng xưa nay anh ta không hề cho tiền cậu, tiền của cậu đều chính cậu kiếm được, mỗi tháng còn phải cho mẹ và cậu của cậu, bữa này vẫn mình là mời, lần sau cậu mời.”
Ngay sau đó, Lâm Mạch Mạch đưa thực đơn cho cô, cong môi nói: “Gọi thức ăn trước đi.”
Lê Hiểu Mạn ngước mắt nhìn cô ta, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lộ ra nụ cười yếu ớt, trong lòng rất cảm động, cô có người bạn tốt này, cô rất vui vẻ yên tâm.
Cô rũ mắt, ánh mắt vừa nhìn thực đơn, bên tai liền vang lên tiếng kinh hô của Lâm Mạch Mạch.
“Mạn Mạn, mau nhìn, nam thần…”
Nghe được hai chữ “nam thần”, lòng Lê Hiểu Mạn vô hình run lên, ngay sau đó ngước mắt nhìn theo hướng ngón tay Lâm Mạch Mạch chỉ, quả nhiên thấy Long Tư Hạo, ngoài anh ra còn hai người đàn ông.
Hôm nay anh mặc áo sơ mi màu bạc hiệu Armani, quần tây màu trắng nhãn hiệu Calvin, không đeo cà vạt, áo sơ mi cởi ra hai nút áo, hơi rộng mở, khí chất cao nhã, trong trẻo lạnh lùng, tôn quý, mị hoặc, là người đứng giữa quyến rũ nhất trong ba người.
Nhân viên phục vụ trong nhà hàng và khách, bất luận trai gái đều đưa mắt nhìn anh.
“Long thiếu, tôi có đề nghị này, lần sau anh đi ra ngoài tốt nhất đeo mặt nạ, khuôn mặt trai gái mê luyến này của anh, cẩn thận trinh tiết khó giữ được.”
Người nói chuyện chính là người đàn ông ngồi đối diện Long Tư Hạo, Lăng Hàn Dạ, thái tử gia Tập đoàn Lăng Đỉnh, ngũ quan tuấn mỹ tà mị, góc cạnh rõ ràng, màu da trắng nõn, sống mũi cao lớn lộ ra mấy phần khí tức người Tây phương, ánh mắt màu nâu mị hoặc mê người, khóe mọi nở nụ cười nhạt, xen vào chút tà khí làm người ta nghĩ không ra, âu phục màu nâu hiệu Armani, thân hình cao lớn, như Long Tư Hạo, quanh thân tản ra một ít tà khí, nhưng lại không mất đi ưu nhã, cao quý.
Người đàn ông ngồi bên cạnh anh ta vô cùng gầy gò, tóc ngắn lởm chởm, cắt tinh xảo che trán, giữa hai lông mày lộ ra thanh tú, làn da trơn mịn như kem, đường cong khuôn mặt nhu mỹ, đôi mắt hắc bạch phân minh, đôi môi khẽ mím, màu môi là màu hồng đào nhàn nhạt, khí chất nho nhã, lịch sự, mặc trang phục thường hiệu Bocelli, tay trái đeo đồng hồ Da Feili, tôn lên khí chất ôn văn nho nhã của anh ta, cao hơn 1m7, ở trước Long Tư Hạo và Lăng Hàn Dạ, anh ta trông tương đối gầy gò.
Đôi mắt hắc bạch phân mình nhìn Long Tư Hạo, nho nhã cười một tiếng: “Tư Hạo, tôi đồng ý lời của Hàn Dạ, anh thật sự nên đeo mặt nạ, hai người phụ nữ bàn bên kia nhìn anh rất lâu rồi.”