Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 347: Cuối cùng, trở lại thành phố K (3)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lúc này, Hàn Cẩn Hi đúng lúc đi vào, thấy cô hoảng hốt tự nhìn mình chằm chằm, anh ta nheo mắt, môi mỏng nhếch lên độ cong mê người: “Không cần hoảng hốt, tôi không có hứng thú với một phụ nữ không thể vượt qua ba ngày.”

Lê Hiểu Mạn co rút khóe môi, khuôn mặt nhỏ nhắn tươi đẹp ửng đỏ, khong phải cô lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, mà là cô không quen biết anh ta, nào biết anh ta là ai.

Nhưng mà tối qua cô thật sự quá sơ suất, sao có thể ngủ?

Cũng may anh ta không phải loại tiểu nhân thô bỉ đó, nếu không, bây giờ cô thật hối hận thống khổ nhảy biển.

Hàn Cẩn Hi thấy cô đỏ mặt, ánh mắt màu lam trầm xuống, không khỏi nhìn cô chằm chằm.

Lê Hiểu Mạn không chú ý tới ánh mắt chăm chú nhìn mặt mình của Hàn Cẩn Hi, cô xuống giường, nhìn anh ta, nhàn nhạt cười: “Hôm nay anh sẽ đưa tôi về thành phố K đúng không? Hàn tổng, làm phiền anh, vô cùng cảm ơn! Phiền anh chờ một lát, tôi đi tắm trước.”

Dứt lời, không chờ Hàn Cẩn Hi đáp lời, cô vội vàng vào phòng tắm.

Nhìn dáng vẻ vội vàng của cô, Hàn Cẩn Hi cau mày, từ một ngày một đêm ngắn ngủi gặp phải cô, hình như anh ta làm chuyện vi phạm nguyên tắc làm người đầu tiên của anh ta.

Không quen biết cô, anh ta lại mang cô từ đảo tới thành phố H, hôm nay vì cố ý đưa cô về thành phố K, anh ta hủy bỏ tất cả hành trình hôm nay.



Hàn Cẩn Hi có phi cơ đưa, từ thành phố H về thành phố K, mất khoảng một giờ.

Trở lại thành phố K, Lê Hiểu Mạn mới biết sáng sớm Hàn Cẩn Hi đã sắp xếp xong xuôi.

Bọn họ xuống máy bay liền có xe riêng tới đón.

Vì không mang tiền theo bên người, Lê Hiểu Mạn đành phải ngồi xe Hàn Cân Hi, để anh ta làm người tốt tới cùng, đưa cô đến Hồng Hoa Uyển.

Đến ngoài Hồng Hoa Uyển, Lê Hiểu Mạn liền kêu dừng xe, quay đầu nhìn Hàn Cẩn Hi bên cạnh, nhàn nhạt cười một tiếng: “Hàn tổng, tôi ở đây, vô cùng cảm ơn anh đưa tôi trở lại, bản kế hoạch tôi sẽ nhanh chóng hoàn thành, phiền anh nói cho tôi cách liên lạc, tôi làm xong sẽ liên lạc anh.”

Ánh mắt Hàn Cẩn Hi lười biếng nhìn Hồng Hoa Uyển, lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho cô.

Lê Hiểu Mạn nhìn kỹ, Tập đoàn địa ốc AT, CEO khu châu Á, Hàn Cẩn Hi.

Thì ra anh ta là Tổng giám đốc khu Châu Á Tập đoàn địa ốc AT, Hàn Cẩn Hi.

Là một nhân vật nổi tiếng trong thương giới, không trách anh ta nói không thiếu tiền.

Anh ta làm địa ốc, là người trong nghề, mà cô ngoài nghề, bây giờ cô bắt đầu hoài nghi, với kinh nghiệm phong phú của anh ta, bản kế hoạch cô làm có thể vào mắt anh ta sao?

Cô cau mày, anh ta mang cô từ làng chài về nơi này, chuyện cô đáp ứng, nhất định sẽ dốc toàn lực.

Cô ngước mắt nhìn anh ta, ánh mắt lười biếng nhưng không mất đi khí chất ưu nhã, lại yêu mị mê hoặc người, nhàn nhạt cười: “Hàn tổng, bản kế hoạch này tôi nhất định sẽ chăm chỉ làm, chờ tin anh, cảm ơn anh đưa tôi trở lại lần nữa.”

Thấy Hàn Cẩn Hi nghe cô nói xong, giống như một tôn thần ngồi trong xe không trả lời, Lê Hiểu Mạn rút khóe môi, đưa tay đẩy cửa xe.

Cô chuẩn bị xuống xe, Hàn Cẩn Hi đột nhiên kéo cổ tay cô lại.

“A…” Cô kêu lên một tiếng, bị anh ta kéo lại, vì quán tính, cả người nhào vào trong ngực Hàn Cẩn Hi.

Thân thể mêm mại cùng với mùi hoa thấm vào ngực, thân thể Hàn Cẩn Hi cứng đờ, ánh mắt mị hoặc trầm xuống mấy phần, nhìn cô chằm chằm.

“Xin lỗi…” Lê Hiểu Mạn nhào vào trong ngực anh ta lúng túng đỏ mặt, lập tức lui ra, nhưng cô vì vội vàng lui ra, đầu “binh” một tiếng, đụng phải mui xe, cô đau chỉ thiếu rơi nước mắt.

Hàn Cẩn Hi thấy cô xoa đầu, đau đến đôi mi thanh tú nhíu lại, ánh mắt anh ta co rút, cau mày, xoa đầu cho cô, môi mỏng nhếch lên: “Ngốc! Lấy IQ của cô làm bản kế hoạch, tôi… Ừm…”

Lê Hiểu Mạn không đợi anh ta nói xong, vươn tay mảnh khảnh che kín miệng anh ta.

Hàn Cẩn Hi ngẩn ra, ánh mắt màu lam lười biếng trở nên u ám nhìn cô, không chớp mắt, tựa như phải nhìn cô ra một lỗ thủng.

Lúc này, chiếc Rolls Royce màu đen chạy tới, trong xe chính là Long Tư Hạo và Lạc Thụy.

Vì cửa xe của Hàn Cẩn Hi bị Lê Hiểu Mạn mở ra, lúc xe Long Tư Hạo và xe Hàn Cẩn Hi lướt qua nhau, Lạc Thụy nhanh mắt nhìn thấy Lê Hiểu Mạn trong xe.

“Tổng giám đốc, người trong xe kia hình như là Lê tiểu thư.” Lạc Thụy ngồi chỗ tài xế quay đầu nhìn Long Tư Hạo ngồi phía sau.

Dứt lời, anh ta chớp mắt, không nhìn lầm nha! Đúng là Lê tiểu thư.

Ánh mắt sắc bén của Long Tư Hạo cũng rơi vào trên xe Hàn Cẩn Hi.

Vì lúc này Lê Hiểu Mạn và Hàn Cẩn Hi ngồi rất gần, hơn nữa, tay Hàn Cẩn Hi còn che trên đầu Lê Hiẻu Mạn, tay Lê Hiểu Mạn che miệng Hàn Cẩn Hi, nhìn từ ngoài xe, hai người vô cùng thân mật, chợt nhìn qua, giống như thâm tình nhìn nhau.