Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Sau đó, cô xông lên trước, ngăn ở trước người anh ta, nâng cao cằm, ánh mắt hơi tức giận nhìn anh ta: “Anh có thể không mang tôi rời đi theo, nhưng tôi mặc kệ anh còn nguyện ý cho tôi thêm năm phút hay không, hôm nay dù có chết tôi cũng phải ở chỗ này mắng anh năm phút nữa, anh có tiền, có tiền thì giỏi lắm sao? Anh độc đoán, tự cao, tự đại, cuồng vọng, mặc kệ sống chết của người khác, ngư dân nơi này đời đời đều sống ở đây, bọn họ dựa vào đánh cá để sống, anh ép bọn họ dời đi, thì sau này bọn họ phải dựa vào cái gì để duy trì kế sinh nhai? Vì ép những ngư dân kia ký thỏa thuận di dời, anh cho người uy hiếp, bức bách, thậm chí còn ra tay đánh bọn họ. Nhìn dáng dấp của anh thì nhân mô cẩu dạng, nhưng thực tế chỉ là kẻ cặn bã trong xã hội mà thôi, anh có khác gì bọn lưu manh đâu, cái danh Hàn tổng là do anh tự đặt hả, anh nên đổi thành “Hàn manh” thì hơn. Anh còn tự nhận là không thiếu cái gì, anh không biết cái mà anh thiếu nhất chính là nhân tính hả? đúng là anh không thiếu cái “Đức tính tốt” của cặn bã trong xã hội đâu, nhưng tất cả những đức tính truyền thống tốt của dân tộc Trung Hoa, anh đều thiếu.”
Dứt lời, Lê Hiểu Mạn không nhìn đến Hàn Cẩn Hi, cũng không biết anh ta có biểu tình gì, dù sao cô cũng không thèm đếm xỉa đến nữa, không thuyết phục được cũng mặc kệ.
Trời sẽ không triệt đường sống của người, cô luôn có thể rời khỏi nơi này.
Anh ta không giúp thì kệ, có lẽ Long Tư Hạo sẽ nhanh chóng tìm được cô.
Nghe xong lời của cô, Hàn Cẩn Hi híp đôi mắt lam thành đường chỉ, đôi mẳ khẽ lóe lên ánh sáng không thể lý giải được, ngực hơi phập phồng, giống như là đang biểu thị công khai cơn giận của anh, anh ta khẽ nở nụ cười vô cùng diêm dúa.
Đột nhiên, anh ta nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Lê Hiểu Mạn, ánh mắt lười biếng mang theo mấy phần lãnh ý, giọng nói đầy nội lực: “Lặp lại những lời cô vừa mới nói lần nữa.”
Lê Hiểu Mạn dùng sức hất tay của Hàn Cẩn Hi ra, cô trợn mắt nhìn anh ta: “Dựa vào cái gì mà anh muốn nghe lại thì tôi phải nói lại? Tôi không muốn nói nhiều với một sinh vật không có nhân tính, anh cứ coi như những lời vừa rồi của tôi là nói nhảm, anh chưa từng nghe thấy đi.”
Dứt lời, cô xoay người rời đi, nói nhiều với một người không có nhân tính như vậy, thì nhất định là chỉ lãng phí nước bọt mà thôi.
Hàn Cẩn Hi thấy cô rời đi, anh ta nhìn về phía bóng lưng mảnh khảnh của cô nói: “Tôi nhớ cô đã nói qua, nếu như cô không thuyết phục được tôi, thì sẽ để cho tôi muốn làm gì thì làm... Năm phút.”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn dừng lại, cô quay đầu lại nhìn về phía anh ta, mỉm cười nói: “Lời nói của tôi chỉ có hiệu lực với con người, còn với sinh vật không có nhân tính, tôi cảm thấy không cần thiết phải tuân thủ lời hứa của mình, đổi lại là anh, anh sẽ tuân thủ lời hứa của mình với một sinh vật không có nhân tính sao?”
Hàn Cẩn Hi lười biếng nhìn vào cô thật sâu, anh ta đột nhiên đi lên trước, hơi nghiêng người, trên khuôn mặt phong hoa tuyệt đại nổi lên ý cười không rõ: “Cô đang đùa tôi? Tôi cô không quen biết nhau, cô cho rằng mình rất hiểu tôi?”
Lê Hiểu Mạn nâng cằm lên, cô lạnh lùng nhìn anh ta: “Không sai, dựa vào chuyện mới cùng anh đánh cuộc mà nói, đúng là tôi đang đùa anh, tôi cũng chưa từng nghĩ tới tôi sẽ thắng, đúng là tôi không biết anh, nhưng ít ra tôi đã đoán đúng, anh không ngu, điểm này anh sẽ không chối chứ?”
Cô vẫn nâng cằm lên như cũ, nhìn thẳng về phía anh ta, cô cũng không tin là anh ta sẽ nói ‘Cô đoán sai rồi, thật ra thì tôi ngu như heo’.
Người xưa có câu gần mực thì đen gần đèn thì rạng, chung một chỗ với Long Tư Hạo lâu như vậy, cô vẫn học được chút phúc hắc của anh.
Hàn Cẩn Hi liếc nhìn cô đang nâng cằm lên, ánh mắt lười biếng mang theo mấy phần thâm trầm của anh ta nhìn cô, qua một hồi lâu, anh ta lại mỉm cười nói: “Tôi thay đổi chủ ý rồi, tôi sẽ mang cô rời khỏi nơi này, cô phải làm xong bản kế hoạch cho tôi trong hai ngày, nhưng phải khiến tôi hài lòng, nếu không, tôi sẽ lại đưa cô về tới nơi này.”
Thấy anh ta lại thay đổi chủ ý, Lê Hiểu Mạn híp mắt lại, nhất định là đầu của anh ta bị lừa đá rồi! Anh ta làm việc đều không theo lẽ thường, tuy nhiên anh ta đáp ứng là được, những thứ khác chờ trở lại thành phố K rồi nói sau.
Cô nhướn mày nhìn về phía anh ta: “Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ khiến anh hài lòng.”
Dừng lại, cô lại nheo mắt nghi ngờ nhìn anh ta hỏi: “Hàn tổng, anh có thể nói cho tôi biết hay không, tại sao anh lại để cho tôi thắng? Còn nữa, đến tột cùng thì là bài của tôi là cái gì?”
Bởi vì cô không nhìn lá bài của mình, không biết là cái gì.
Hàn Cẩn Hi nhìn về phía cô, cũng không trả lời câu hỏi của cô, rồi xoay người rảo bước rời đi.
Thấy vậy, Lê Hiểu Mạn lập tức đi theo.