Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Ngay sau đó bà lão và cô bé A Hoa liền rời khỏi nhà gỗ, tìm thôn trưởng nói giúp cho Lê Hiểu Mạn.
Sau khi họ rời đi, Lê Hiểu Mạn lo lắng chờ họ.
Nhưng cô không dám ngủ lại, sợ hai người đó và con la đen lại tới.
Cô thức đến sáng.
Đã sớm đói bụng, trong dạ dày bắt đầu đau.
Đột nhiên, cửa nhà gỗ bị đẩy ra, một đám người đi vào.
Cầm đầu là người đàn ông thô lỗ nói cô bé là con gái ông, bà lão và cô bé cũng ở đây, còn có những ngư dân khác.
Thấy thế, Lê Hiểu Mạn im lặng không lên tiếng, ánh mắt rơi vào trên người bà lão và cô bé.
Cô bé nhìn Lê Hiểu Mạn, sau đó kéo cánh tay người đàn ông thô lỗ: “Ba, chị thật sự là người tốt, ba thả chị đi.”
Người đàn ông nhìn Lê Hiểu Mạn, mấy ngư dân tiến lên, cởi dây trói cho Lê Hiểu Mạn.
Sau đó những ngư dân hỏi cô sao tới đây, không làm khó cô nữa.
Còn cô đi theo bà lão và cô bé vào nhà họ.
Một nhà gỗ ba phòng, phòng giữa là phòng chính, bên kia là phòng bếp.
Trong phòng bếp không có nhóm lửa, lò bếp dùng bùn dựng.
Sau nhà gỗ là nhà vệ sinh được xây bằng gỗ, vô cùng đơn giản, chỉ có hai tấm ván, vừa đi vào mùi thúi liền xông vào mũi.
Nơi này đơn sơ đến mức Lê Hiểu Mạn không dám tưởng tượng.
Không trách cô bé thấy vòng tay cô thì thích không thôi.
Cô bé và bà lão xem như cứu cô, theo lý cô phải tặng vòng tay cho cô bé, nhưng đây là Long Tư Hạo tặng cô, cô không nỡ.
Nhưng không tặng, trên người lại không có tiền mặt, trừ chiếc nhẫn kim cương 3 ca ra trên tay và dây chuyền 12 ca ra trên cổ ra, cũng chỉ có vòng tay này có thể tặng người.
Chiếc nhẫn ý nghĩa đặc biệt, cô tuyệt đối không thể tặng người khác.
Bà lão dẫn cô ra sau, làm món ăn thanh đạm cho cô, cô ăn xong, thấy cô bé A Hoa vẫn nhìn chằm chằm vào vòng tay mình, mặc dù không nỡ, nhưng cô vẫn tháo ra, tạm thời tặng cho cô bé, chờ cô có thể rời khỏi đây, lại nghĩ cách lấy lại.
Theo lời bà lão, Lê Hiểu Mạn biết ngư dân nơi này ghét người từ bên ngoài là vì có thương nhân đầu tư bất động sản nhìn trúng đảo này, muốn xây dựng làng du lịch ở đây, liền ép ngư dân ở đây ký hợp đồng dời đi, nhưng ngư dân ở đây đều dựa vào đánh cá mà sống, rời khỏi biển khơi cũng không biết làm gì nuôi sống mình.
Nhất là ngư dân lớn tuổi càng không đồng ý rời khỏi đây, mà bọn họ không rời đi, thương nhân bất động sản kia liền cho người uy hiếp, bức bách, dùng bạo lực đả thương không ít ngư dân, điều này khiến bọn họ căm ghét người từ bên ngoài.
Nghe bà lão nói xong, trong lòng Lê Hiểu Mạn cũng cảm thấy thương nhân bất động sản kia hơi quá đáng, thật ra bọn họ tới đây xây làng du lịch là tốt, có lợi cho phát triển kinh tế nơi này, nhưng bọn họ có thể nghĩ ra kế hoạch chu đáo, tại sao nhất định phải ép ngư dân ở đây dời đi?
Có tiền thì mọi người cùng nhau kiếm không tốt sao?
Uy hiếp, bức bách, bạo lực như vậy, có khác gì bọn lưu manh?
Lê Hiểu Mạn căm phẫn, thậm chí muốn đại diện làng chài đi thương lương với thương nhân bất động sản kia.
Lúc này, cô bé A Hoa vốn chơi ở ngoài đi vào.
“Bà nội… Bà nội…”
Bà lão thấy cháu gái A Hoa vội vã chạy vào, nghi ngờ hỏi: “A Hoa, sao thế!?”
A Hoa chỉ chỉ bên ngoài, thở hổn hển nói: “Bà nội, con cọp trấn trên lại tới đánh người, hai con chó con của ba đều bị đánh gần chết rồi, bọn họ đánh từng nhà, bà nội, ba ra biển đánh cá rồi, chúng ta làm sao đây?”
Bà lão nghe vậy, sắc mặt ngưng trọng nhìn Lê Hiểu Mạn nói: “A Mạn, con cọp trấn trên đó không phải người tốt, cháu là người lạ, đừng để bọn họ nhìn thấy cháo, mau đi trốn.”
Lê Hiểu Mạn vừa ăn xong nghe bà lão nói, cau mày nhìn bà lão hỏi: “Bà nội, con cọp đó là ai?”
Tiếp xúc một lúc với bà lão, cô đã hoàn toàn nghe hiểu bà nói gì, thật ra bọn họ nói cũng không khó hiểu, chẳng qua tiếng địa phương và khẩu âm không giống nhau mà thôi.
Bà lão gọi cô là A Mạn, đoán chừng người ở đây đều thích kêu thêm một chữ A, nhưng có ý nghĩa gì, cô cũng không biết.
Bà lão thấy cô hỏi tới con cọp là ai, liền nói đúng sự thật cho cô.
Thì ra con cọp kia là ác bá nổi danh khu vực này, một thủ lĩnh băng đảng, mở sòng bạc ở trấn trên, có không ít thuộc hạ côn đồ.
Hắn cấu kết với thương nhân bất động sản kia, giúp thương nhân bất động sản kia bức bách ngư dân ở đây ký hợp đồng dời đi, nếu ngư dân không ký, hắn sẽ cho thuộc hạ đánh tàn phế mới ngưng.
Bọn họ ba ngày tới gây chuyện hai lần, hôm nay lại tới.
Lê Hiểu Mạn nghe bà lão nói xong, căn bản không kịp trốn, lão hổ kia đã dẫn đám người cường tráng vạm vỡ xông vào.