Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hạ Lâm thấy thế, kêu hai tiếng, sau đó nhìn Hoắc Vân Hy đang nằm trên giương bệnh: “Vân Hy, sao anh lại nói vậy với mẹ? Sao mẹ lại không thương anh, không quan tâm anh chứ?”
Hoắc Vân Hy thấy Hạ Lâm mở miệng gọi mẹ, nghiễm nhiên coi mình là Thiếu phu nhân của Hoắc gia thì cực kì tức giận, nheo mắt, lạnh lùng nói: “Cô có tư cách gì mà gọi mẹ? Tôi cưới cô rồi sao?”
“Anh...” Hạ Lâm thấy Hoắc Vân Hy ánh mắt sắc bén, vẻ mặt lạnh lùng thì thầm siết chặt hai tay, hai mắt đẫm lệ nhìn anh ta: “Vân Hy, anh đã tuyên bố tin chúng ta đính hôn ở đại thọ 70 tuổi của ông nội, bây giờ em là vợ chưa cưới của anh! Em gọi mẹ thì có gì sai?”
Hoắc Vân Hy nhìn cô ta chằm chằm, vẻ mặt lạnh lùng quyết tuyệt: “Tôi sẽ không kết hôn với cô nữa, đời này, người tôi muốn cưới chỉ có Mạn Mạn thôi.”
“Cái gì?” Hạ Lâm khóc nhìn về phía Hoắc Vân Hy, móng tay đâm sâu vào da thịt: “Vân Hy, không phải anh nói là muốn làm một người cha tốt sao? Tại sao? Tại sao anh lại thay đổi? Chẳng lẽ anh không con của chúng ta nữa? Anh nhẫn tâm để con chúng ta vừa sinh ra đã không có ba yêu thương ư? Vân Hy, cho dù anh không thích em, thì cũng phải yêu con của chúng ta chứ?”
Cho dù Hạ Lâm khóc đau lòng thế nào, Hoắc Vân Hy vẫn lạnh lùng như cũ.
Anh ta nhìn Hạ Lâm chằm chằm, vô tình nói: “Đứa nhỏ này không nên sinh ra, bỏ nó đi, tôi sẽ không thừa nhận nó đâu.”
Hạ Lâm thấy Hoắc Vân Hy nói một cách quyết liệt như vậy thì cắn chặt môi dưới, mặt đẫm nước mắt nhìn anh ta, rõ ràng anh đã đồng ý kết hôn với cô ta rồi, tại sao sau khi tỉnh lại từ tai nạn xe cộ lại hoàn toàn thay đổi như thế?
Nhất định là vì Lê Hiểu Mạn, là cô ta hủy hoại quan hệ của mình và Vân Hy.
Hạ Lâm cô thề, nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Cô ta khóc lóc nhìn Hoắc Vân Hy, giọng điệu kiên quyết: “Vân Hy, đây là đứa con duy nhất của chúng ta, em sẽ không bỏ nó, cho dù anh không nhận em cũng không bỏ, em tin một ngày nào đó anh nhất định sẽ thừa nhận con của chúng ta.”
Hoắc Vân Hy lạnh lùng: “Hạ Lâm, đừng tự lừa mình dối người nữa, tôi không thích cô, cũng sẽ không thừa nhận con cô, cả đời này tôi chỉ yêu mình Mạn Mạn, chỉ muốn cô ấy sinh con cho tôi thôi.”
“Không... Vân Hy, anh không thích Lê Hiểu Mạn, anh không thích cô ta, anh từng nói người anh yêu là em, là em cơ mà! Vân Hy...”
Dứt lời, Hạ Lâm lại khóc lóc nhào vào lòng Hoắc Vân Hy.
“Vân Hy... Em xin anh, đừng bỏ em, đừng bỏ con của chúng ta, anh yêu em, em cũng yêu anh, chúng ta mới đúng là trời sinh một đôi, anh không thích Lê Hiểu Mạn, anh rất chán ghét cô ta mà? Vân Hy, đời này em chỉ muốn gả cho một mình anh, chỉ yêu anh...”
Hoắc Vân Hy giơ tay đẩy Hạ Lâm ra: “Cô nghe không hiểu tiếng người à? Tôi không thích cô, người tôi yêu là Mạn Mạn, trước giờ đều là cô ấy. Trước đây là do tôi không thấy rõ lòng mình, làm tổn thương Mạn Mạn. Từ giờ trở đi tôi sẽ không làm tổn thương cô ấy nữa, tôi sẽ dùng tình cảm của mình để bù đắp cho cô ấy, nếu ông trời đã để tôi sống lại lần nữa thì tức là đang cho tôi thêm một cơ hội, tôi sẽ quý trọng nó.”
“Anh... Vân Hy...” Hạ Lâm hai mắt đẫm lệ nhìn Hoắc Vân Hy, đau lòng không thôi, móng tay sắc bén đâm sâu vào da thịt: “Vân Hy, Lê Hiểu Mạn đó có gì để anh yêu? Cô ta có tư cách gì? Co ta căn bản không xứng với anh, cô ta chỉ là một đứa hạ tiện...”
Không đợi cô ta nói xong, Hoắc Vân Hy đã hét to: “Câm miệng, tôi không muốn ngh cô nói bất cứ điều gì nữa, cút đi!”
“Vân Hy... Anh vậy mà bảo em cút...”
Thấy Hạ Lâm vẫn đứng im, Hoắc Vân Hy lại quát: “Tôi nói lại lần nữa, cút...”
“Vân Hy... Anh...” Hạ Lâm không dám tin nhìn Hoắc Vân Hy, sau đó khóc như mưa chạy ra ngoài.
Lê Hiểu Mạn cũng sớm đã trở lại, ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, những lời của Hoắc Vân Hy và Hạ Lâm, cô cũng nghe rất rõ ràng.
Thấy Hạ Lâm khóc lóc chạy ra, cô khẽ nhướng mày, đứng lên.
“ Lê Hiểu Mạn...” Hạ Lâm nhìn thấy cô thì đến gần, hai mắt đẫm lệ nhìn cô đầy hận thù: “Chị đừng tưởng rằng mình đã thắng, Vân Hy là của tôi, sớm muộn gì tôi cũng cướp về.”
Lê Hiểu Mạn lạnh lùng nhếch môi, ánh mắt trong veo mà lạnh lùng nhìn Hạ Lâm: “Đó là chuyện của cô, chẳng liên quan gì đến tôi cả.”
Dứt lời, cô liền không để ý đến Hạ Lâm nữa, lập tức bước vào phòng ngủ của phòng bệnh.
Hoắc Vân Hy thấy cô bước vào, khuôn mặt tức giận lập tức được thay thế bởi sự vui sướng: “Mạn Mạn, những lời của anh, em... Có phải em đã nghe thấy hết rồi không?”
Lê Hiểu Mạn nhìn anh ta khẽ gật đầu, đặt hoa quả vừa mua lên tủ đàu giường rồi nhíu mày: “Anh mới tỉnh lại, để tôi gọi bác sĩ đến xem.”
Hoắc Vân Hy giữ chặt lấy bàn tay mềm, nhìn cô chằm chằm: “Mạn Mạn, những lời anh nói với Hạ Lâm đều là thật lòng, đời này anh chỉ muốn sinh con với một mình em thôi, vợ của anh chính là em, trước đây là anh sai, nếu em tha thứ thì hãy cho anh thêm một cơ hội có được không? Đợi anh bình phục, anh sẽ theo đuổi em thêm lần nữa, anh nhất định sẽ yêu thương em.”
Lê Hiểu Mạn rút tay ra, nhíu mày: “Hoắc Vân Hy, tôi tha thứ tức là đã buông bỏ tất cả, tôi đối với anh không có tình yêu, anh bây giờ đối với tôi chỉ là một người bình thường, không quen cũng không lạ mà thôi.”