Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hoắc Nghiệp Hoằng nói ra gợi lên nhiều kí ức trong Lê Hiểu Mạn, cô không muốn nghe liền ngước mắt lên ngắt lời: “Ông nội, đó là quá khứ rồi, đừng nhắc lại có được không?”
“Mạn Mạn, ông nội có thể không nhắc tới quá khứ, ông nội chỉ hy vọng cháu có thể chăm sóc cho Vân Hy, cùng nó trò chuyện nhiều một chút, chờ đến khi nó tỉnh lại, ông nội biết cháu tốt bụng, sẽ không nhẫn tâm nhìn nó nằm trên giường bệnh mà không quan tâm có đúng không?”
Lê Hiểu Mạn nhăn mày khó xử nhìn ông ta: “Ông nội, có Hạ Lâm ở đây, anh ấy không cần cháu chăm sóc.”
Hoắc Nghiệp Hoằng thấy cô vẫn không đồng ý, chau mày, bi thương thay anh ta: “Mạn Mạn, cháu hận Vân Hy vậy sao? Cháu cứ tuyệt tình đến thế sao? Dù hiện tại nó đã chịu trừng phạt rồi, nằm trên giường chờ biến thành người thực vật, chấu cũng không có chút lòng trắc ẩn sao?”
Nói đến đây, Hoắc Nghiệp Hoằng cúi đầu, ánh mắt phức tạp nhìn cô, một hồi mới nói: “Mạn Mạn, nếu cháu đồng ý chăm sóc cho đến khi Vân Hy tỉnh lại thì ông nội sẽ không phản đối cháu và Tư Hạo ở cùng một chỗ, có thể không?”
“Ông nội…” Lê Hiểu Mạn kinh ngạc nhìn ông ta, không nghĩ tới ông ta lại để cho cô chăm sóc Hoắc Vân Hy làm điều kiện.
“Mạn Mạn, mong cháu thông cảm cho ông, ông nội chỉ hy vọng Vân Hy có thể nhanh chóng tỉnh lại, ông nội già rồi, không muốn người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, ông nội vẫn hy vọng cháu có thể thử một lần.”
Hoắc Nghiệp Hoằng nói xong đã nước mắt đầy mặt, gương mặt bi thương vô cùng.
Lê Hiểu Mạn thấy ông ta lớn tuổi rồi mà còn thương tâm vì cháu trai như thế, đau lòng không thôi, cuối cùng cũng động lòng trắc ẩn: “Ông nội đừng thương tâm, cháu đồng ý là được.”
“Được, được… ông nội biết Mạn Mạn tốt bụng mà, nhất định sẽ đồng ý, ông nội thay Vân Hy cảm ơn cháu.”
...
Lê Hiểu Mạn chờ Hoắc Nghiệp Hoằng ngủ xong mới rời đi.
Cô cúi đầu nghĩ tới chuyện đồng ý với Hoắc Nghiệp Hoằng chăm sóc Hoắc Vân Hy, cho nên không phát hiện Long Tư Hạo đang ngồi ở hàng ghế trong phòng.
Long Tư Hạo thấy cô không phát hiện ra anh, ánh mắt thâm trầm nhìn cô.
Thấy cô đang kéo cửa chuẩn bị ra ngoài, Long Tư Hạo mím môi trầm giọng: “Đi đâu?”
Âm thanh quen thuộc vang lên ở sau lưng, Lê Hiểu Mạn cúi đầu xoay người thấy Long Tư Hạo đang đứng sau lưng cô.
“Anh…” Lê Hiểu Mạn kinh hãi dựa vào cửa, đồng mắt trừng to ngẩn người nhìn anh: “Anh ở đây lúc nào?”
Cô nhìn cánh cửa sau lưng đang đóng, anh vào bằng cách nào? Sao lúc nãy cô không phát hiện.
Long Tư Hạo kinh ngạc nhìn cô, sau đó nghiêng người gắt gao ôm cô đặt lên cửa, đôi mắt nheo lại thâm trầm nhìn cô: “Hiểu Hiểu, bắt đầu xem anh là tàng hình rồi phải không?”
Anh cúi đầu đặt nụ hôn trừng phạt lên môi cô: “Hiện tại đã cảm nhận được sự tồn tại của anh hay chưa? Hả?”
Lê Hiểu Mạn bị đau mà nhăn mày, hai tay mảnh khảnh đẩy anh ra: “Ưm, đau…”
Thấy cô cau mày, Long Tư Hạo cũng không buông cô ra mà đầu lưỡi xâm nhập vào xâm chiếm cô, nụ hôn trở nên triền miên.
Anh cuồng dã chiếm lấy, Lê Hiểu Mạn dần dần bị chìm vào, hai mắt nhắm chặt, hai tay mảnh khảnh ôm cổ anh đáp lại.
Như trải qua thời gian rất lâu, hai người mới kết thúc nụ hôn.
Long Tư Hạo dời khỏi môi cô, đôi mắt thâm tình nóng bỏng nhìn cô.
Lê Hiểu Mạn thở hồng hộc, đôi mắt nhìn anh, âm thanh khàn khàn nhỏ bé: “Anh không tức giận nữa hả?”
Không phải anh giận cô vì nhớ mãi không quên chồng trước sao?
Long Tư Hạo nheo mắt, ngón tay luồn vào mái tóc cô, ánh mắt sáng quắc nhìn cô, mấp máy môi: “Ai nói tức giận thì không thể hôn em? Hôn em thì sẽ không tức giận sao?”
Lê Hiểu Mạn đẩy anh ra: “Vậy anh cứ tức giận tiếp đi.”
Nói đến đây cô cúi đầu, nhìn thấy sắc mặt anh trầm xuống, cô cụp mắt tiến len chủ động ôm eo anh: “Tư Hạo, em không nhớ mãi không quên với Hoắc Vân Hy, hiện tại anh ta xảy ra tai nạn xe, có khả năng biến thành người sống thực vật, đột nhiên em cảm thấy anh ta thật đáng thương, còn có, em thừa nhận lúc anh muốn kéo em rời khỏi bệnh viện, em có chút không hiểu anh, nhưng em không cảm thấy anh lãnh huyết vô tình.”
Long Tư Hạo nâng mặt cô lên, lại cúi đầu hôn cô, ánh mắt thâm tình nhìn cô: “Nói xong rồi hả?”
“Vâng.” Lê Hiểu Mạn nhìn anh gật đầu, nhíu mày hỏi: “Vậy anh còn tức giận nữa không?”
Hai tay Long Tư Hạo gắt gao ôm cô vào ngực, cằm đặt lên trán cô, âm thanh dịu dàng: “Ngốc, anh sẽ không thật sự giận em đâu.”