Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hoắc Nghiệp Hoằng ở bên cạnh nước mắt tuôn rơi nhìn Hoắc Vân Hy, thương tâm nói anh ta nhanh tỉnh, cô càng nghe càng khó chịu, đưa tay che miệng chạy ra khỏi phòng.
Long Tư Hạo thấy vậy nhăn mày nhìn Hoắc Vân Hy trên giường bệnh sau đó cũng ra khỏi phòng.
Lê Hiểu Mạn chạy đi, khóc mơ hồ tầm mắt, cô dựa vào vách tường bên ngoài hành lang cắn chặt môi không để cho mình khóc ra tiếng.
Sau đó Long Tư Hạo đi ra liền thấy hai mắt cô đỏ lên, anh càng cau chặt mày đi tới chỗ cô.
Lê Hiểu Mạn nhìn không ra biểu tình của anh, đưa tay muốn lau nước mắt thì anh đã vươn tay dịu dàng lau giúp cô.
Biểu tình trên mặt anh vô cùng thâm thúy, môi mỏng nhếch lên làm cho người ta nhìn không thấu.
“Tư Hạo…” Lê Hiểu Mạn gắt gao nhìn anh, đưa tay muốn cầm bàn tay đang lau nước mắt hộ cô, lại không nghĩ cô chưa chạm vào tay anh thì anh đã rút về trước.
“Anh…” Lê Hiểu Mạn đưa tay giữa không trung, đôi mắt không dám tin nhìn anh, sau đó thu tay về, cắn môi không nói gì.
Long Tư Hạo nhìn cô lạnh nhạt nói: “Em còn chưa ăn sáng, anh đi mua cho em.”
Dứt lời anh mím môi rời đi.
Thấy thái độ lạnh lùng của anh, nước mắt cô lại rơi, tức giận nói: “Có người chưa tỉnh lại, em khó chịu ăn không vào, anh không cần mua.”
Không phải nói thật lòng nhưng thấy anh đột nhiên lạnh lùng nên cô mới cố ý nói để chọc giận anh.
Mà Long Tư Hạo nghe thấy lời cô ngầm xiết chặt nắm đấm, gương mặt tuấn tú che phủ một tầng sương, anh buồn phiền xoay người đến trước mặt cô, ánh mắt sắc bén nhìn cô: “Nói lại lần nữa xem, em vì cậu ta mà ăn không vào sao? Vì Hoắc Vân Hy là chồng trước của em sao? Ngược lại anh không nghĩ tới đến giờ em còn đối với cậuta nhớ mãi không quên.”
Lê Hiểu Mạn không nghĩ tới Long Tư Hạo lại nói ra lời này, cô ngẩn người nhìn anh cắn chặt môi không lên tiếng.
Long Tư Hạo thấy cô không nói gì để phản bác liền nheo mắt, ánh mắt trầm xuống, đáy mắt sâu thẳm quét xuống sự đau khổ không nói gì mà xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng thẳng đứng của anh, bàn tay nhỏ nhắn của Lê Hiểu Mạn xiết chặt, nước mắt tuôn rơi, đôi môi run nhè nhẹ.
Long Tư Hạo, anh là tên hỗn đản, em làm gì nhớ mãi không quên với Hoắc Vân Hy chứ, em nói là vì tức giận thôi, anh nghe không hiểu sao? Vì sao cứ ở sau lưng em làm vậy?
Long Tư Hạo rời đi không lâu thì Hạ Lâm, Hạ Thanh Vinh và Lưu Như Hoa đều chạy tới.
“Lê Hiểu Mạn, cô cái đồ tiện nhân này, mày ở đây làm gì?” Hạ Lâm vừa thấy Lê Hiểu Mạn liền tức giận mở miệng ngậm miệng đều là tiện nhân.
Hạ Thanh Vinh thấy Hạ Lâm không có ý tốt với Lê Hiểu Mạn, sắc mặt nghiêm khắc nhìn cô ta: “Lâm Lâm, sao lại nói chuyện với chị mình như vậy? Đây là bệnh viện, hô to gọi nhỏ thì ra cái thể thống gì?”
Lưu Như Hoa đối với sự thiên vị của chồng mình dành cho Lê Hiểu Mạn mà cực kì bất mãn.
Lần trước ở Ngự Yến lâu, lht vì Hạ Lâm mắng Lê Hiểu Mạn mà ra tay đánh Hạ Lâm.
Vì việc này mà Lưu Như Hoa về nhà cãi nhau với Hạ Thanh Vinh, nói ông ta thiện vị con của người đàn bà khác mà ngược đãi con gái bọn họ. trong cơn tức giận mà đề xuất ly hôn với bà ta, bà ta sợ Hạ Thanh Vinh thật sự ly hôn với mình, vì vãn hồi Hạ Thanh Vinh mà bà ta hiếm khi hạ mình chủ động nhận sai, Hạ Thanh Vinh mới không nhắc đến chuyện ly hôn nữa.
Mừng thọ 70 của Hoắc lão gia tử, hai người không tới tham gia mà vì tranh cãi ầm ì, cuối cùng chỉ có một mình Hạ Lâm tới tham dự.
Hạ Lâm thấy Hạ Thanh Vinh lặp đi lặp lại nhiều lần vì Lê Hiểu Mạn mà mắng cô ta, cô ta tức giận ngầm xiết chặt tay, hai mắt tràn đầy hận ý hận không thể băm vằm cô thành thiên đao vạn quả.
Lưu Như Hoa nhìn con gái đang vô cùng tức giận, bà ta đi tới trước mặt Hạ Lâm dùng ánh mắt ý bảo cô ta không cần đối nghịch với Lê Hiểu Mạn: “Lâm Lâm, Vân Hy là chồng trước của chị con, đã từng là vợ chồng, Vân Hy xảy ra chuyện nó đến thăm cũng là đương nhiên.”
Dứt lời bà ta xoay người nhìn Lê Hiểu Mạn vừa thay đổi bộ dạng ngạo mạn khinh thường trước kia mà thay vào bộ dạng khoan dung, cười hòa ái: “Mạn Mạn,Lâm Lâm nói đều là vô tâm, con đừng để trong lòng, Vân Hy thế nào rồi?”
Lê Hiểu Mạn ngước mắt nhìn phương hướng phòng bệnh, cô nhăn mày: “Còn chưa qua thời gian nguy hiểm.”
“Vân Hy…” Hạ Lâm nghe thấy vậy trong mắt hiện lên sự lo lắng, vội vàng đi tới phòng bệnh.
“Lâm Lâm, con chậm một chút, con còn đang mang thai đấy.” Lưu Như Hoa lo lắng cho Hạ Lâm cũng đi theo.
Hạ Thanh Vinh thấy Hạ Lâm và Lưu Như Hoa đều vào phòng bệnh, sắc mặt ông ta ngưng trọng nhìn Lê Hiểu Mạn do dự nói: “Mạn Mạn, mẹ con bà ấy…”
Hạ Thanh Vinh muốn nhắc tới Lê Tố Phương như thế nào, Lê Hiểu Mạn không chờ ông ta nói xong đã ngước mắt nhình ông ta, giọng điệu lạnh lùng mà xa cách: “Mẹ tôi vẫn tốt,cảm ơn.”
Thái độ xa cách của cô làm cho Hạ Thanh Vinh nhíu mày, ánh mắt lộ ra sự bi thương và mất mác: “Mạn Mạn, ba chỉ muốn quan tâm tới hai người, ba…”
Lê Hiểu Mạn lạnh lùng nhìn ông ta: “Chúng tôi không cần người ngoài quan tâm, ông có lòng này thì quan tâm vợ con ông đi.”
“Mạn Mạn, ba biết ba có lỗi với con và mẹ con, không phải là người ngoài của con mà là ba con…”
Sắc mặt Hạ Thanh Vinh buồn thương nhìn Lê Hiểu Mạn, trong lòng quặn đau, đứa con gái đã từng làm nũng trước mặt ông ta lúc này lại lạnh lùng xa cách với ông ta như thế, sao ông ta không đau lòng cho được đây?
Nhưng lời này chỉ có thể trách lúc trước ông ta bị ma quỷ ám mới từ bỏ mẹ con bọn họ, hiện tại ông ta hối hận muốn bù đắp nhưng bọn họ không cho ông ta cơ hội.