Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cô ngước mắt, khi thấy con người hẹp dài của anh, trong mắt lóe lên chút mong đợi không hề che dấu.
Cô biết anh muốn nghe cái gì, cô cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ lên, nói một câu: “Về sớm một chút!”
Sau đó, cô ngước mắt, thấy ánh mắt Long Tư Hạo có chút thất vọng, cô mím môi cười, nhếch miệng: “Em sẽ rất nhớ anh cho nên anh về sớm một chút!”
Dứt lời, cô chủ động vòng tay lên cổ anh, rồi hôn lên đôi môi mỏng kia, nhỏ giọng nói: “Tư Hạo, em đã bắt đầu nhớ anh rồi!”
Lúc này, cô không có ý định che giấu tình cảm của mình với anh nữa. Như thế giống như cô đang làm cao vậy. Anh vì cô làm nhiều việc như vậy khiến cô thật sự rung động. Nếu như cô còn kiểu cách quá thì thật sự không xứng với tình yêu của anh.
Cũng không phải chỉ có phụ nữ mới thích lời ngon tiếng ngọt mà ngay cả đàn ông cũng thích.
Long Tư Hạo nhíu mày, ánh mắt cực kỳ xúc động nhìn Long Tư Hạo. Bàn tay luồn qua tóc giữ chặt gáy cô, cúi đầu hôn lên đôi môi đầy đặn kia.
Nụ hôn như sóng thần, cực kỳ mạnh mẽ khiến Lê Hiểu Mạn bị chìm đắm trong đó, cô ôm anh thật chặt, nhiệt tình đáp lại nụ hôn cuồng dã của anh.
Nụ hôn vừa kết thúc, hai người cũng thở hổn hển.
Sau khi kết thúc, Long Tư Hạo ôm cô vào phòng tắm rồi nhanh chóng thay quần áo.
Long Tư Hạo thấy cô cực kỳ mệt mỏi, cúi người, hôn lên đôi môi đỏ thắm của cô, trầm giọng nói: “Hôm nay cũng đừng đến công ty nữa. Anh sẽ nhanh chóng về. Ngày mai là đại thọ 70 tuổi của ông nội, em nhất định phải đi sao?”
Lê Hiểu Mạn hơi cau mày, trở mình, cánh tay mảnh khảnh vòng lên cổ Long Tư Hạo, gật đầu nhìn anh: “Đại thọ bảy mươi của ông nội, em không thể không đi. Nhưng mà Tư Hạo, đại thọ bảy mươi của ông nội, anh không đi, không sợ ông nội tức giận sao?”
Long Tư Hạo nhíu mày, ánh mắt cưng chiều nhìn cô, dịu giọng nói: “Yên tâm, ông sẽ không tức giận đâu. Anh đã kêu Lạc Thụy mang đại lễ đến rồi. Ngày mai em cũng không cần tặng quà đâu...”
Nói đến đây, anh hơi cau mày, ánh mắt có chút lo lắng, nhìn cô: “Hiểu Hiểu, anh không yên tâm khi em đi một mình như vậy! Hay anh nói Lạc Thụy đi với em đi!”
Thấy anh lo lắng, Lê Hiểu Mạn cười: “Yên tâm đi! Em cũng không phải là trẻ con, không sao đâu! Lạc Thụy cũng có việc phải làm. Hơn nữa, còn có ông nội ở đó mà!”
Long Tư Hạo càng lúc càng nhíu chặt mày, ánh mắt hẹp dài khóa chặt lại: “Hiểu Hiểu, thật ra thì ông nội không hề giống như trong tưởng tượng của em đâu! Ông nội...”
Anh định giải thích chút gì đó cho cô. Nhưng lời đến miệng lại không thể nói được.
Có một số việc, anh tạm thời không thể nói cho cô. Đến lúc thích hợp, anh sẽ nói cho cô biết tất cả.
Lê Hiểu Mạn thấy anh muốn nói lại thôi, nhíu mày nhìn anh: “Tư Hạo, không cần lo lắng cho em đâu. Đừng coi thường em, em cũng không kém coi như anh nghĩ đâu. Chẳng qua tham dự lễ chúc thọ của ông nội mà thôi. Cũng không xảy ra chuyện gì đâu!”
Ánh mắt anh nhìn cô chăm chú, cúi đầu hôn lên đôi môi cô. Nghiêm nghị nói: “Có chuyện gì thì gọi điện cho anh! Phải nhớ anh đó! Biết chưa?”
Lê Hiểu Mạn liếc nhìn anh gật đầu, cánh tay mảnh khảnh ôm lấy eo anh, dựa đầu vào lồng ngực, lư luyến hơi thở thơm mát của riêng anh.
Long Tư Hạo cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô, ôm chặt cô vào lòng, ánh mắt đầy ý cười, hài hước nói: “Còn muốn sao?”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn đỏ mặt, tức giận trợn mắt nhìn anh: “Anh mau ra sân bay đi!”
“Anh vẫn muốn ôm em thêm một lúc nữa!” Long Tư Hạo ôm chặt cô không buông. Rõ ràng không phải sinh ly tử biệt nhưng anh vẫn không nỡ.
Đến khi sắp muộn, Long Tư Hạo mới buông cô ra.
Anh không để cô tiễn mà chỉ cho cô đưa đến thang máy rồi về nhà.
Liếc nhìn căn hộ sang trọng, rộng lớn như vậy trong lòng Lê Hiểu Mạn có chút cô đơn. Long Tư Hạo vừa đi mà cô đã nhớ anh rồi.
Vì không để bản thân suy nghĩ linh tinh, cô về phòng, lên giường ngủ.
Ngày mai cô còn phải đến Hoắc trạch, cần phải giữ cho đầu óc được thoải mái, tỉnh táo.
Hôm sau,
Theo quán tính, cô thức dậy rất sớm. Sau khi rửa mặt, trang điểm, cô thay một bộ lễ phục hở vai dài đến gối.
Ngay lúc cô chuẩn bị ra cửa thì nhận được điện thoại của Hoắc Vân Hy gọi tới. Do dự vài lần, cô mới nhận điện thoại.
“Mạn Mạn, hôm nay là đại thọ 70 của ông nội, em có đến không?” Giọng nói của Hoắc Vân Hy qua điện thoại mang theo chút chờ mong.
Lê Hiểu Mạn cau mày, giọng nói lạnh lẽo, chỉ đáp một chữ: “Có!”
Ngay sau đó, cô không đợi Hoắc Vân Hy nói tiếp đã cúp điện thoại.
Cô và Hoắc Vân Hy đã ly hôn. Bây giờ cô không muốn nói nhiều thêm với anh ta một câu. Nếu như không phải vì ông nội vẫn luôn đối xử tốt với cô, coi cô như cháu ruột thì cô cũng chẳng muốn đến Hoắc gia.
Hoắc Nghiệp Hoành ở thành phố K cũng là một người nổi tiếng. Vì vậy, đại thọ 70 của ông có không ít thương nhân và nhân vật nổi tiếng tới tham dự.
Bên ngoài Hoắc gia có không ít xe sang trọng đang đỗ ở đó.
Điều Lê Hiểu Mạn không ngờ tới là Hoắc Vân Hy đang chờ cô ở ngoài cửa Hoắc trạch.
Hôm nay anh ta mặc vest đen, áo sơ mi trắng trông có vẻ cực chín chắn, đầu tóc chỉn chu, không hề có vẻ là một người bệnh.
Hai mắt Hoắc Vân Hy nhìn chằm chằm Lê Hiểu Mạn. Thấy bộ lễ phục màu trắng này làm tôn nên vẻ đẹp của cô, cô trang điểm nhạt giống như một bông sen tuyết trong sáng lại cực kỳ hấp dẫn.
Ánh mắt Lê Hiểu Mạn lạnh nhạt liếc nhìn anh ta một cái, giống như không quen anh ta mà vào Hoắc trạch.
Hiện giờ, cô cảm thấy rất vui vì lần trước không nghe lời ông nội tới gặp anh ta. Trông anh ta đâu có giống người bị bệnh chứ?
Hoắc Vân Hy thấy Lê Hiểu Mạn làm ra vẻ như không quen biết anh mà đi thẳng vào Hoắc trạch, anh ta nhíu mày, rồi đuổi theo, kéo tay cô đến vườn hoa.
Hôm nay có nhiều khách khứa, trong vườn hoa thì ít người hơn một chút.