Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 245: Tin tưởng, anh sẽ là người chồng tốt.. (1)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Anh cứ như vậy muốn kết hôn sao? Nhưng cô không nói muốn gả cho anh?

Thật vất vả cô mới ly hôn với Hoắc Vân Hy, sẽ không tái hôn nhanh như thế.

“Long Tư Hạo...” Cô đưa tay nắm lấy anh đang rất nóng lòng, ngước mắt nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Em vẫn chưa bằng lòng gả cho anh mà, chúng ta đi.”

Bàn tay trắng nõn của Long Tư Hạo giữ lấy eo thon của cô, đôi mắt hẹp dài trầm tĩnh nheo lại, ánh mắt thâm tình nhu hòa liếc nhìn cô, cong môi cười: “Chúng ta chứng nhận trước, sau này em bằng lòng sau cũng thế thôi!”

“Anh...” Lê Hiểu Mạn tức giận trừng mắt nhìn Long Tư Hạo, giằng co muốn đứng lên, nhưng lại thấy có quá nhiều người, không dám phản ứng quá mãnh liệt, bàn tay to lớn của Long Tư Hạo giống như gọng sắt giữ thật chặt eo cô, căn bản không thể giãy giụa.

Hàng chân mày thanh tú của cô nhíu chặt, lẽ nào cô cứ như vậy bị Long Tư Hạo bức hôn?

Cứ như vậy và chứng nhận kết hôn với anh?

Bác gái kiểm tra giấy chứng nhận cho hai người họ xong liền nhìn về phía Lê Hiểu Mạn lần nữa, cho đến bây giờ vẫn còn kinh ngạc không thôi.

Bà làm việc đã nhiều năm như vậy, vẫn chưa từng gặp được người nào vừa ly hôn đã lôi kéo một người đàn ông khác đến kết hôn, hơn nữa còn rất rõ ràng, người đàn ông này còn ưu tú hơn người kia.

Bất luận là khí chất, hay là vẻ bề ngoài, đều ưu tú hơn rất nhiều.

Trách không được cô gái này lại muốn kết hôn nhanh như thế.

Bà nhìn Lê Hiểu Mạn cùng Long Tư Hạo, sắc mặt chăm chú hỏi: “Hai người nhất định muốn kết hôn? Đã nghĩ xong chưa? Hai bạn trẻ, hôn nhân không phải trò đùa, nhưng đừng vừa mới kết hôn lại ly hôn.”

“Vẫn chưa... Ưm...” Lê Hiểu Mạn đang định nói vẫn chưa nghĩ xong, đột nhiên Long Tư Hạo cúi đầu, hôn lên cánh môi đầy đặn của cô.

Lê Hiểu Mạn vì nụ này của anh mà hoàn toàn sửng sốt, tim đập rộn lên, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn nhanh chóng ửng hồng, càng tăng thêm vẻ kiều mị.

Bác gái thấy thế, ngượng ngùng nhìn họ nói: “Hai người có ảnh chụp chung không? Nếu như không thì qua kia chụp trước.”

Bác gái chỉ phòng chụp ảnh.

Nghe nói phải đi chụp ảnh, Long Tư Hạo khẽ cau mày, ngồi ngay ngắn trên ghế không có động tĩnh, môi mỏng mấp máy: “Chụp ảnh cần thời gian bao lâu, có làm chậm trễ việc chúng tôi nhận giấy hôn thú hay không?

Dường như anh rất không muốn đi chụp ảnh, rất sợ muộn một phút sẽ xảy ra biến cố gì.

Bác gái thấy anh có vẻ rất gấp, bà cười nói: “Sẽ không làm lỡ, một lát là xong, đi chụp ảnh trước, tôi sẽ nhanh chóng làm giúp hai người.”

Long Tư Hạo nghe nói thế, lập tức kéo Lê Hiểu Mạn sải bước đi về phía phòng chụp ảnh.

Lê Hiểu Mạn phản ứng lại, ngước mắt nhìn anh chằm chằm: “Long Tư Hạo, em vẫn chưa bằng lòng kết hôn với anh, muốn kết hôn anh tự mình đi kết hôn.”

Long Tư Hạo trắng nõn bàn tay to chặt chẽ bao vây lấy Lê Hiểu Mạn tay nhỏ bé, đôi mắt hẹp dài trầm tĩnh khóa chặt cô, ánh mắt thâm tình: “Hiểu Hiểu, tin tưởng anh, anh sẽ là một người chồng tốt...”

Nói đến đây, anh cúi đầu, môi mỏng áp đến sau tai cô: “Nếu như em không ngoan ngoãn theo anh đi làm giấy chứng nhận, em có tin trước mặt mọi người ở đây, anh sẽ hôn đến khi em bằng lòng mới thôi.”

“Anh...”

Lê Hiểu Mạn nheo mắt, ánh mắt tức giận nhìn anh chằm chằm, căn bản là không kịp nói gì, đã bị anh cưỡng chế kéo lại gần phòng chụp ảnh.

Long Tư Hạo nhìn thấy một đôi tình nhân đang định ngồi xuống ghế nhỏ trước tấm màn màu đỏ, anh liền nhanh chóng kéo Lê Hiểu Mạn đến ngồi trước.

Thấy thế, nhiếp ảnh gia cùng đôi tình nhân kia đều sửng sốt.

Lê Hiểu Mạn kéo kéo khóe môi, ngước mắt nhìn đôi tình nhân kia, cười áy náy: “Thật ngại quá, hai người chụp trước...”

Long Tư Hạo không đợi cô nói xong, đã ngắt lời cô, giọng nói trầm thấp: “Xin đợi một lát, chúng tôi chụp trước.”

“Anh...” Khóe môi Lê Hiểu Mạn kéo kéo, cực kỳ lúng túng, sao anh lại như vậy?

Anh chen ngang vậy mà lại làm ra vẻ thản nhiên như thế? Anh dựa vào cái gì muốn người ta đợi một lát?

Nhiếp ảnh gia nhìn thấy Long Tư Hạo cùng Lê Hiểu Mạn ngồi xuống, liền nhìn cặp tình nhân kia, thấy bọn họ ngây ngẩn cả người không có phản ứng gì, lại nhìn về phía Lê Hiểu Mạn cùng Long Tư Hạo: “Hai người...”

Đôi mắt hẹp dài trầm tĩnh của Long Tư Hạo híp lại, ánh mắt lạnh thấu xương liếc nhìn nhiếp ảnh gia, giọng nói lạnh lùng: “Có chuyện gì sao?”

Quanh người anh tỏa ra khí thế khiếp người, tạo thành cảm giác áp bức, loại khí chất cao quý thế này vừa nhìn đã biết không phải người bình thường.

Nhất là ánh mắt của anh quá dọa người, giống như một lưỡi dao sắc bén khiến cho lòng nhiếp ảnh gia phát lạnh, không dám nói nhiều thêm câu nào nữa, nở nụ cười hòa nhã: “Hai người đến gần chút, cùng nở nụ cười.”

Nghe được lời nhiếp ảnh gia, Lê Hiểu Mạn cực kỳ khẩn trương, tim đập nhanh như đánh trống, theo bản năng muốn ngồi xa ra chút, nhưng Long Tư Hạo lại giữ chặt eo cô.

Nhiếp ảnh gia nhìn thấy tư thế hai người đã ổn, thế nhưng trên mặt Lê Hiểu Mạn lại không có nụ cười, anh ta trêu ghẹo: “Tiểu thư, cô cũng cười một cái đi, chồng tương lai đẹp trai như thế còn cười không nổi sao? Nếu đổi lại là người khác, còn không vui đến chết mất.”

Nghe vậy, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn của Lê Hiểu Mạn lại đỏ lên, bởi vì lời nói của nhiếp ảnh gia, khóe môi đã cong lên.

Nhiếp ảnh gia thấy thế, lập tức chụp hình, tiếng “Răng rắc răng rắc” vang lên, ảnh đã được chụp xong.

Thấy thế, khóe môi Lê Hiểu Mạn cứng đờ, nhíu mày có chút không biết làm sao, trong lòng càng căng thẳng hơn, cho đến bây giờ, cô còn không xác định được có nên kết hôn với anh hay không?