Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 207: Quyết tuyệt, tôi không yêu anh (2)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Anh ta đau đớn nhìn cô: “Mạn Mạn, anh sẽ không ly hôn với em, cho dù có ra tòa anh cũng tuyệt đối không ly hôn với em.”

Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn lạnh lùng nhìn anh ta: “Nếu đã như thế này, chúng ta không còn gì để nói, tôi chỉ có thể ở riêng với anh hai năm để cho tòa tới phán quyết ly hôn vậy.”

Dứt lời cô đi qua người Hoắc Vân Hy ra ngoài liền bị Hoắc Vân Hy nắm chặt cổ tay.

Hoắc Vân Hy kiên định nhìn cô: “Mạn Mạn, anh sẽ không để cho em lấy ra chứng cứ chúng ta ở riêng hai năm, cả đời này anh sẽ không ly hôn với em.”

Lê Hiểu Mạn lạnh lùng hất tay anh ta ra, ánh mắt đầy châm chọc: “Hoắc Vân Hy, anh đúng là người dễ thay đổi, lúc trước thì trăm phương nghìn kế muốn ly hôn, lúc này lại không chịu, nhưng mà anh muốn giữ lại danh nghĩa cho đoạn hôn nhân này cả đời đó là chuyện của anh, tôi sẽ không tiếp tục nữa, Lê Hiểu Mạn của trước kia đã chết rồi, Lê Hiểu Mạn của hiện tại chán ghét nhất chính là ba chữ Hoắc Vân Hy…”

Dứt lời cô không nhìn ánh mắt bi thống cua Hoắc Vân Hy mà xoay người rời khỏi nhà hàng.

Hoắc Vân Hy nhìn bóng lưng quyết tuyệt của cô, đôi mắt đau đớn rơi nước mắt, anh ta đau đến mức suýt không đứng vững, một tay chống lên bàn ăn, đau lòng không nỡ dứt mắt khỏi bóng dáng của cô, không để ý trong nhà hàng còn có người khác mà hét lớn: “Mạn Mạn, anh yêu em, xin em cho anh thêm một cơ hội.”

Đến cửa nhà hàng, Lê Hiểu Mạn vì câu nói anh yêu em của anh ta mà hơi cúi đầu, đã từng đó là lời cô muốn nghe nhất, nếu anh ta nói sớm một chút có lẽ kết cục của bọn họ đã không như thế này rồi.

Khóe mắt cô ươn ướt, đã là quá khứ thì không đáng chờ đợi, cô không xoay người mà lạnh lùng đáp lại: “Tôi đã không còn yêu anh rồi.”

Lời cô vừa dứt thì bóng dáng cũng đã biến mất ngoài cửa.

“Mạn Mạn…” Hoắc Vân Hy thấy cô rời khỏi nhà hàng, giọt nước mắt hối hận đau đớn rơi từ khóe mắt xuống cằm, làm ẩm ướt một góc nhỏ áo sơ mi của anh ta.

Chiếc Roll Royce ngoài Long Tư Hạo còn có Lê Tố Phương, bà ta vừa ra khỏi nhà hàng thì đã bị Long Tư Hạo gọi vào xe.

Lê Tố Phương ngồi ở ghế phụ như đứng đống lửa như ngồi đống than, hai mắt khiếp sợ nhìn người đàn ông tuấn mỹ lãnh mị như vị thần ở bên cạnh lúc này đang tản ra khí thế đừng lại gần.

“Cậu… rốt cuộc cậu là ai? Sao cậu biết tôi không phải là mẹ đẻ của Mạn Mạn?”

Long Tư Hạo đặt tay lên tay lái, gương mặt tuấn mỹ đầy lạnh băng, môi mỏng nhếch lên, đáy mắt sâu thẳm hiện lên sự ác độc: “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là… nếu bà hy vọng Lê Chấn Hoa thuận lợi từ trong tù ra ngoài thì hãy làm tốt là mẹ của Hiểu Hiểu, tôi không hy vọng Hiểu Hiểu vì người mẹ này mà thương tâm, tôi mặc kệ trước kia bà nuôi cô ấy vì mục đích gì,bà nuôi cô ấy hai mươi năm chẳng lẽ không có chút tình cảm mẹ con với cô ấy sao? Con ruột hay con nuôi quan trọng đến vậy sao?”

Lê Tố Phương vì lời của Long Tư Hạo mà trầm mặc rất lâu, mãi đến khi nhìn thấy Lê Hiểu Mạn từ trong nhà hàng đi ra thì mới ngẩng đầu nhìn Long Tư Hạo: “Cậu biết Mạn Mạn sao? Lời của cậu tôi sẽ nhớ kĩ…”

...

Chờ Lê Hiểu Mạn đến trước xe của Long Tư Hạo, Lê Tố Phương đã rời đi rồi.

Ngồi vào xe, cô hít sâu một hơi, điều chỉnh cảm xúc mời quay đầu cười với anh: “Tư Hạo, chúng ta đi thôi.”

Long Tư Hạo thấy khóe mắt cô đỏ ửng, nhìn cô một cái mới từ từ khởi động xe.

Rời khỏi nhà hàng Phú Bình một đoạn, Lê Hiểu Mạn mới nhìn Long Tư Hạo, do dự một lúc mới nói: “Tư Hạo, chuyện cậu em bị phán 15 năm tù có phải có liên quan tới anh hay không?”

Long Tư Hạo nhìn cô, khóe môi nhếch lên nhàn nhạt phun ra một chữ: “Ừ.”

Nghe thấy anh trả lời, Lê Hiểu Mạn nhíu mày, đôi mắt gắt gao nhìn anh: “Tư Hạo, em không biết sau lưng anh có gì nhưng em hy vọng anh có thể thả cậu em ra.”

Bàn tay Long Tư Hạo đang nắm tay lái xiết chặt hơn, đáy mắt quét xuống sự tàn nhẫn, ánh mắt lạnh lùng: “Hiểu Hiểu, em đừng quên ông ta vì tiền mà để người ta bắt cóc em.”

“Em biết.” đôi mắt Lê Hiểu Mạn đầy thất vọng, cô nhìn anh nhẹ nhàng nói: “Tư Hạo, mặc kệ thế nào thì ông ấy cũng là cậu em, huống hồ cậu ấy vì em mà thê thảm như thế, đó cũng là điều bất đắc dĩ, anh bỏ qua cho ông ấy được không? Em không hy vọng anh và em vì chuyện này mà cãi nhau.”

Long Tư Hạo đột nhiên dừng xe, anh luồn tay vào tóc cô, môi cắn lên vành tai cô, âm thanh khàn khàn: “Hiểu Hiểu, em đang uy hiếp anh?”

Hơi thở của anh nóng bỏng, Lê Hiểu Mạn lại nhớ tới tối qua và sáng nay thân thiết cùng anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, vành tai đỏ như son từ từ lan ra đẹp đến chói mắt.