Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 204: Hiểu Hiểu, mẹ muốn gặp con (1)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lê Hiểu Mạn liếc nhìn anh, thấy ánh mắt nhu hòa của anh, cô hơi rũ mi mắt xuống, vẫn ngoan ngoãn há miệng ra.

...

Sau khi ăn xong, Lê Hiểu Mạn vốn muốn thu dọn bát đũa đi rửa, Long Tư Hạo lấy lý do cô “Mệt mỏi một đêm” bảo cô đi nghỉ trước đi.

Lúc này, cô ngồi ở trên ghế sa lon, đôi mắt trong veo như nước luôn liếc nhìn về phía phòng bếp, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, mới kéo tầm mắt của cô từ phòng bếp trở lại.

Cô thấy là một số xa lạ, cô hơi do dự, rồi mới nhận.

“Chị...” Giọng nói trong điện thoại truyền tới khiến cô nhất thời không muốn nghe.

Chỉ nghe thấy tiếng “Chị” này, Lê Hiểu Mạn đã biết điện thoại là Hạ Lâm gọi tới, cô đang muốn cắt đứt, Hạ Lâm đã nói: “Chị, em muốn gặp chị, chị có thể tới quán cà phê Carnot hay không?”

Lê Hiểu Mạn nheo mắt lại, ánh mắt dần lạnh lùng đi, cô lạnh lùng nói: “Đừng gọi tôi là chị, tôi không có bất kỳ quan hệ gì với cô, còn nữa, tôi bề bộn nhiều việc, không rảnh gặp cô.”

Giọng nói của Hạ Lâm đần lạnh đi: “Chị không dám tới gặp em là sợ sao? Chị dám làm mà không dám nhận sao?”

Giọng nói của Lê Hiểu Mạn lạnh thấu xương: “Hạ Lâm, tôi làm chuyện gì mà không dám nhận?”

“Hừ... Chị, chị thật sự biết giả bộ hả? Chị dám nói không phải là chị công bố những bức ảnh kia? Lê Hiểu Mạn, tôi không ngờ rằng, cô lại hèn hạ như vậy, vì vu khống tôi và Vân Hy, vì tạo tác động tiêu cực cho Hoắc thị, cái gì cô cũng làm được?”

“Đồ điên, tôi làm cái...” Lê Hiểu Mạn còn chưa nói hết lời, đã bị Long Tư Hạo đi tới đoạt lấy điện thoại di động, sau đó trực tiếp cắt đứt.

Thấy vậy, cô ngước mắt lên không hiểu liếc nhìn anh.

Long Tư Hạo nâng mắt lên, thâm trầm liếc nhìn cô: “Hiểu Hiểu, sau này không cần nhận điện thoại của người phụ nữ này, anh không hy vọng tâm tình của em sẽ bị cô ta làm ảnh hưởng.”

Lê Hiểu Mạn liếc nhìn anh gật đầu, nâng mi mắt liếc nhìn anh hỏi: “Vậy buổi chiều anh còn phải đến công ty sao?”

Long Tư Hạo nhìn cô chăm chú, áp người cô lên trên ghế sa lon sang trọng, anh nhìn cô mập mờ, môi mỏng hôn lên đôi môi căng mọng của cô, giọng nói dần khàn khàn đi: “Làm sao? Hiểu Hểu, có phải muốn ép khô anh hay không?”

Lúc nói câu sau cùng, anh cắn vào rái tai cô để nói.

Thấy anh lại không đứng đắn, Lê Hiểu Mạn đưa tay ra đẩy anh, cô trợn mắt nhìn anh nói: “Ai muốn ép khô anh? Em chỉ hỏi mà thôi.”

Long Tư Hạo nhìn cô thật sâu, ánh mắt nóng bỏng mà thâm tình: “Hiểu Hiểu, anh không muốn rời khỏi bên cạnh em, một phút cũng không muốn.”

Lê Hiểu Mạn bị ánh mắt quá mức nóng bỏng của anh nhìn mà sắp hòa tan theo, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô dần ửng đỏ lên: “Nhưng chúng ta không thể không làm gì cả, mà luôn mắt lớn trừng mắt nhỏ như vậy?”

Ánh mắt của Long Tư Hạo càng trở nên mập mờ, dục vọng như rục rịch bắt đầu dâng lên, giọng nói khàn khàn mê người: “Hiểu Hiểu, em đang ám chỉ chúng ta hẳn nên làm chút chuyện gì sao? Hửm?”

Dứt lời, bàn tay của anh bắt đầu đốt lửa khắp nơi ở trên người cô.

Ngay lúc hai người hôn sâu mà nồng nhiệt, điện thoại di động của Lê Hiểu Mạn rất không hợp thời vang lên lần nữa.

“Tư Hạo...” Lê Hiểu Mạn hé mở đôi mắt ngập nước, khẽ đẩy Long Tư Hạo ra: “Em xem là ai gọi?”

Long Tư Hạo rời khỏi môi của cô, đưa điện thoại di động cho cô, nhưng vẫn nằm ở trên người cô như cũ, anh nóng bỏng hôn vào cần cổ trắng nõn của cô.

Ánh mắt của Lê Hiểu Mạn rơi vào trên điện thoại di động, thấy người gọi điện thoại tới lại là mẹ mình, cô ngẩn ra, sau đó cô lập tức đẩy Long Tư Hạo đang nằm ở trên người hôn cô ra.

Mà bởi vì Long Tư Hạo nhất thời không có phòng bị, bị cô đẩy ra, suýt nữa là ngã ngồi xuống dưới đất, cũng may là anh dang hai tay chống ở trên sàn nhà, mới không đặt mông ngồi xuống.

Anh sáng quắc liếc nhìn Lê Hiểu Mạn, gương mặt tuấn mỹ trầm xuống: “Hiểu Hiểu...”

“Suỵt!” Lê Hiểu Mạn như có tật giật mình mà làm động tác tay suỵt với Long Tư Hạo, hạ thấp giọng nói: “Mẹ em gọi.”

Dứt lời, cô nghe điện thoại, giọng nói không che giấu được mừng rỡ: “Mẹ...”

Nhận được điện thoại của Lê Tố Phương, ngoài mừng rỡ ra cô còn hơi kinh ngạc, cô đã không nhớ bao lâu rồi mẹ không gọi điện cho cô.

Đặc biệt là một năm qua, mỗi lần cô gọi điện thoại cho bà, không phải là bà không tiếp, thì dùng thái độ lãnh đạm, chứ đừng nói là gọi cho cô.

Cô trở về gặp bà, bà cũng đóng cửa không gặp, thậm chí là không cho phép cô trở về gặp bà nữa.

Đầu điện thoại bên kia trầm mặc một hồi, mới truyền tới giọng nói hơi có vẻ tang thương mà mệt mỏi của Lê Tố Phương: “Hiểu Hiểu, mẹ muốn gặp con.”

Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn vui mừng trong lòng, lập tức nói: “ Được, con sẽ về ngay lập tức.”

“Không cần, con nói địa điểm đi, mẹ sẽ ra chỗ đó chờ con.”

Thái độ của Lê Tố Phương hơi không lạnh không nóng, Lê Hiểu Mạn cau mày lại, rồi nói: “Được rồi, vậy mẹ đến nhà hàng Phú Bình cách nhà chúng ta không xa chờ con, con sẽ đến ngay lập tức.”