Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 1051: Cô, đang nằm mơ sao?

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Mễ Tây nhìn cô, cung kính hỏi: “Phu nhân, cô muốn vào uống cà phê hay là về với boss ạ?”

Quý Vũ Tình che đi sự ưu thương nơi đáy mắt, ngẩng đầu nhìn Mễ Tây cười thanh nhã: “Mễ Tây, ở ngoài không cần gọi tôi là phu nhân, anh ấy không thích.”

“Anh ấy” trong miệng cô tất nhiên là chỉ Hàn Cẩn Hi.

Cô còn nhớ, một tháng trước khi cô đến Hàn gia lần đầu tiên, lúc người hầu gọi cô là phu nhân, Hàn Cẩn Hi đã tức giận thế nào.

Anh lệnh cho mọi người, không được gọi cô là phu nhân.

Tại Hàn gia, cô không phải là nữ chủ nhân, bởi vì cô không phải là người trong lòng anh, bởi vì, cô và anh cho tới bây giờ cũng vẫn chỉ là hai đường thẳng song song vĩnh viễn không bao giờ cắt nhau.

Hôn nhân của bọn họ vừa bắt đầu đã sai rồi.

Mà bọn họ lại không thể không sai đến một ngày nào đó chết đi.

Cô khẽ cười khổ, sau đó nụ cười dần biến mất, ẩn vào nơi sâu nhất tỏng lòng cô.

Mễ Tây khẽ nhíu mày, tuy không nói gì nhưng trong lòng đã có chút đồng cảm với Quý Vũ Tình.

Boss của bọn họ không phải là người dễ dàng rung động vì một người phụ nữ, mà boss của bọn họ nếu yêu thì sẽ yêu cả đời, cho nên Quý Vũ Tình nhất định sẽ sống cô đơn cả đời.

Mà boss bọn họ và Quý Vũ Tình lại bị ép kí khế ước cả đời, chết cũng không được ly hôn.

Mễ Tây ngồi vào xe trước, lúc Quý Vũ Tình đến nơi, đang định kéo cửa xe ra thì Hàn Cẩn Hi đã để Mễ Tây khởi động xe rời đi.

Mễ Tây lại nhíu mày: “Boss, vậy phu nhân...”

Nghe hai chữ “Phu nhân”, mặt Hàn Cẩn Hi liền nhăn lại, ánh mắt lạnh lẽo gần như có thể giết người.

Quý Vũ Tình nhìn Hàn Cẩn Hi như vậy thì như thể bị ngã vào hầm băng, cả người đều bị cái lạnh bao phủ.

Cô hít sâu một hơi, che đi sự tủi thân và khổ sở trong mắt, sau đó mỉm cười, nói khẽ: “Mễ Tây, không sao đâu, tôi sẽ gọi xe về, cô cứ lái xe đi.”

Mễ Tây nhìn Hàn Cẩn Hi, thấy sắc mặt anh lạnh lùng thì không dám cãi lời, khởi động xe rời đi.

Quý Vũ Tình nhìn xe đi xa, hai mắt ngập tràn sương mù, đột nhiên cảm thấy, mình ở trong thế giới này thật sự quá dư thừa.

Cô ngước mắt lên trời, cô không có ba mẹ, không có anh chị em, không người yêu thương...

Nếu hôn nhân của họ nhất định phải có một người chết đi mới kết thúc, vậy thì, cô sẽ khiến nó kết thúc.

...

Buổi tối, Thủy Lộc Hồ.

Đã qua hai giờ đêm, Lê Hiểu Mạn vẫn chưa buồn ngủ, cô cầm lịch trong tay, khoanh vòng số hai mươi lại.

Ngày 20 chính là sinh nhật cô, nhưng ông xã của cô vẫn chưa về.

Anh từng nói sẽ ở bên cô qua từng sinh nhật, cô hi vọng anh sẽ về, bởi vì đây chính là ngày sinh nhật đầu tiên của cô sau khi bọn họ kết hôn.

Cô cả đêm không ngủ, trằn trọc đến bình minh.

Cô đứng dậy gọi điện thoại cho Long Tư Hạo, nhưng không gọi được.

Mỗi lần Long Tư Hạo ít liên hệ với cô thì nhất định có biến.

Cô còn nhớ năm năm trước lúc Long Tư Hạo và cô ít liên lạc đi, chính là bởi vì anh sinh bệnh.

Sợ Long Tư Hạo gặp phải chuyện gì, cô liền gọi cho Lạc Thụy, xác nhận xem có phải anh đi công tác thật không.

Ở trong điện thoại, cô không tin Lạc Thụy mà đến tận chỗ ở tìm anh ta, giáp mặt hỏi Long Tư Hạo đi đâu, Lạc Thụy vẫn trả lời giống tỏng điện thoại, Long Tư Hạo đi công tác.

Lạc Thụy thấy cô ỉu xìu thì hộ tống cô về biệt thự Thủy Lộc Hồ.

Sau khi trở về, cô lại ngồi trong phòng ngủ nhìn ảnh cưới của cô và Long Tư Hạo, trong mắt ngập tràn nhớ mong.

Dạo này cô đều không khóa cửa phòng ngủ, bơi vì cô sợ Long Tư Hạo đột nhiên trở về.

Lúc này, Long Đằng Thiên lại đi đến, trong tay còn bưng một bát canh.

“Nha đầu, mau tới uống cái này đi.”

Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn đứng lên nhìn về phía ông, nhìn bát canh: “Ông ngoại, đây là...”

Long Đằng Thiên đau lòng nói: “Nha đầu, dạo này Tư Hạo không có thời gian ở bên cạnh con, để con phải tủi thân, con xem mình gầy thế nào rồi kìa, nhất định là dạo này ngủ không ngon, ông ngoại cố ý nấu canh xương cho con đấy, nha đầu nghe lời, mau uống đi.”

“Cảm ơn ông ngoại.” Lê Hiểu Mạn nhìn Long Đằng Thiên cảm ơn, sau đó nhận lấy bát canh, uống hết.

Long Đằng Thiên thấy cô ngoan ngoãn uống hết thì cười hiền lành: “Nha đầu, thời gian này con nghỉ ngơi không tốt, mau nằm xuống ngủ đi, ông ngoại không quấy rầy con nữa.”

Dứt lời, Long Đằng Thiên định xoay người đi ra thì nghĩ đến cái gì đó, cười nhìn cô: “Nha đầu này, con tuyệt đối không được trách Tư Hạo đâu đấy, chờ nó xong việc là nó có thể ở bên con nhiều hơn rồi.”

Lê Hiểu Mạn nhìn ông ngoại mình, hốc mắt ươn ướt: “Ông ngoại, ông yên tâm, con sẽ không trách Tư Hạo đâu.”

Long Đằng Thiên thấy cô hiểu chuyện như vậy thì vui mừng gật đầu: “Tư Hạo cưới được một cô dâu tốt đấy, nhịn vài ngày nữa thôi là Tư Hạo sẽ về, ông ngoại nhất định sẽ bắt nó một tấc không rời con.”

Nói xong lời này, Long Đằng Thiền liền rời khỏi phòng ngủ.

Lê Hiểu Mạn từ từ ngồi xuống giường, nhớ lại vừa rồi Long Đằng Thiên nói mấy ngày nữa Long Tư Hạo mời trở về thì nhíu mày.

Ngày mai đã là sinh nhật cô rồi, Tư Hạo của cô thật sự không về sao?

Cô khẽ thở dài một hơi, có lẽ là vì mấy ngày rồi không ngủ ngon nên cảm thấy có chút buồn ngủ.

...

Hôm sau.

Nắng sớm khẽ chiếu rọi, mặt trời bắt đầu mọc, phía đông nhuộm cả một màu đỏ thắm, khiến thành phố K có một sắc thái thơ mộng tuyệt đẹp.

Chim chóc hót vang, ca hát tựa như hôm nay sẽ có một đám cưới hoàng kim to lớn.

Trong căn phòng bố trí cực kì xinh đẹp, trên giường trải đầy hoa hồng, cô gái mặc áo cưới kim cương giá trị xa xỉ vẫn chìm trong giấc ngủ say.

Dưới ánh đèn thủy tinh xa hoa, áo cưới kim cương của cô tỏa ra ánh sáng rực rỡ chói mắt.

Cô gái ấy giống như cô công chúa đẹp nhất trần đời, đang im lặng chờ đợi hoàng tử bước đến.

Một lát sau, ngoài cửa phòng truyền đến tiếng vang, đánh thức mỹ nhân đang ngủ say.

Cô như là không kịp chờ hoàng tử tới đón, chậm rãi mở mắt ra.

Đập vào mắt cô là đèn thủy tinh xa hoa, và trần nhà được trang trí vô cùng đẹp mắt, cô ngửi được mùi hoa, đôi mắt đẹp nhìn quanh phòng một vòng, sau đó ngồi bật dậy.

Cô nhìn chiếc váy cưới trên người mình, trợn mắt, anh mắt đầy vẻ kinh ngạc.

Phòng ngủ trang trí xinh đẹp mà thần thánh, cô mặc áo cưới, vậy cô đang nằm mơ sao? Sao cô mới ngủ một giấc mà đã mặc váy cưới thế này?

Mỹ nhân này chính là Lê Hiểu Mạn, cô đánh giá cẩn thận căn phòng một lần, ánh mắt kinh ngạc, đây không phải phòng ngủ của cô và Long Tư Hạo.

Đây là đâu? Sao cô lại ở đây?

Ngay lúc cô nghi hoặc, cửa phòng đã được đẩy ra.

“Mừng ngày sinh nhật của con, mừng ngày sinh nhật của con, mừng ngày sinh nhật của con, mừng ngày sinh nhật của con...”

Đột nhiên nghe thấy tiếng ca mừng sinh nhật, sắc mặt Lê Hiểu Mạn cả kinh, lập tức quay đầu sang.