Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 1043: Chồng, em sẽ tố cáo

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Long Tư Hạo tràn đầy ý cười nhìn cô: “Hiểu Hiểu, ông ngoại đã biết quan hệ giữa em và Long Quân Triệt rồi.”

Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn hơi kinh ngạc nhìn về phía Long Đằng Thiên.

Long Đằng Thiên mỉm cười gật đầu: “Nha đầu, ông ngoại đều đã biết cả rồi, ông ngoại vẫn luôn coi cha cháu làm con ruột để đối đãi, sau này, ông ngoại cũng đối đãi với cháu giống nhau cháu gái ruột.”

Lê Hiểu Mạn hơi lo lắng, cô cau mày lại: “Vậy cháu và Tư Hạo, ông ngoại không biết...”

Biết Lê Hiểu Mạn muốn hỏi cái gì, Long Đằng Thiên liếc nhìn Long Tư Hạo, rồi ông mới cười nói: “Cháu cứ yên tâm, mặc dù ông ngoại cố chấp, nhưng cũng coi như là người sáng suốt, cháu và Tư Hạo đã kết hôn rồi, đã có Nghiên Nghiên và Dương Dương, trong bụng còn có một đứa nữa, ông ngoại cũng không thể lấy gậy đánh uyên ương được.”

Nghe ông nói trong bụng còn có một đứa, Lê Hiểu Mạn lại muốn thú thực, nhưng bị Long Tư Hạo ngăn chặn lần nữa.

“Ông ngoại, ông cứ đi ra ngoài trước đi, cháu và Hiểu Hiểu thay quần áo rồi sẽ theo ông đến bệnh viện.”

“ Được, ông ngoại đi ra ngoài trước.” Long Đằng Thiên gật đầu nói, đi bên ngoài được mấy bước, ông lại xoay người lại nhìn Long Tư Hạo cảnh cáo: “Cháu ngoại ngoan, ông ngoại nhắc lại cho cháu nghe thêm lần nữa, không được phép đè lên chắt ngoại nhỏ của ông nữa đâu.”

Dứt lời, ông nhìn về phía Lê Hiểu Mạn, mỉm cười hòa ái dễ thân cận: “Nha đầu, nếu tiểu tử thúi kia còn dám làm bậy, cháu cứ nói cho ông ngoại, ông ngoại đi ra ngoài trước đây.”

“Vâng, được ạ.” Lê Hiểu Mạn gật đầu, sảng khoái đáp lại ông.

Chờ Long Đằng Thiên rời khỏi phòng, cô đưa tay vỗ vỗ bụng mình: “Chồng, đừng có đè em nữa, nếu không em sẽ tố cáo đấy.”

“Chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.” Long Tư Hạo dịu dàng cười với cô: “Để anh đi lấy quần áo cho em.”

...

Mười phút sau, chiếc Rolls Royce RV phiên bản giới hạn chậm rãi lái ra khỏi biệt thự.

Sắp đi thăm Long Quân Triệt, Lê Hiểu Mạn ngồi ở trong xe nhíu chặt mày lại, cô còn chưa tha thứ cho người cha này đâu.

Long Tư Hạo ngồi ở bên cạnh cô, thấy cô nhíu mày lại, biết trong lòng cô đang suy nghĩ gì, anh đưa tay ra ôm cô vào trong ngực mình.

Bởi vì Long Đằng Thiên cũng ở trong xe, Lê Hiểu Mạn rất sợ người lớn tuổi có tư tưởng phong kiến, bọn họ cứ ôm ôm ấp ấp như vậy sẽ khiến Long Đằng Thiên không thích, cô đưa tay đẩy Long Tư Hạo ra, hạ thấp giọng nói: “Tư Hạo, ông ngoại vẫn còn ở đây.”

Bây giờ cô rất quan tâm đến cái nhìn của Long Đằng Thiên với cô, cô đã xem rất nhiều bộ phim truyền hình đề tài gia đình, cô lo lắng sợ làm gì sai, sẽ khiến cho Long Đằng Thiên không thích cô.

Cô nhỏ giọng nói bị Long Đằng Thiên tuy tuổi tác đã lớn nhưng thính giác vẫn còn rất nhạy bén nghe được, ông cười nói: “Nha đầu, cháu không cần cảm thấy xấu hổ khi Tư Hạo ôm cháu ở trước mặt ông ngoại đâu, tuy ông ngoại đã lớn tuổi, nhưng ông ngoại không phong kiến như vậy đâu, các cháu muốn ôm thì cứ ôm đi.”

Nghe nói như vậy, Lê Hiểu Mạn ngẩng đầu lên nhìn về phía Long Đằng Thiên, cô mỉm cười với ông: “Ông ngoại, ông thật sự là ông lão sáng suốt nhất mà cháu đã từng gặp đấy.”

Long Đằng Thiên hòa ái cười: “Vì vậy, nha đầu cứ thoải mái ở trước mặt ông ngoại đi, không cần phải lo lắng giống như con dâu mới gặp cha mẹ chồng đâu, cháu muốn nói cái gì, muốn làm cái gì, cứ làm tự nhiên, còn ông ngoại ấy à, chỉ thích người thành thật thôi.”

“ Vâng.” Lê Hiểu Mạn gật đầu, cảm thấy rất hạnh phúc, ông ngoại sáng suốt như vậy, chồng yêu mình như vậy, ông trời quá tốt với cô rồi.

Xe đã chạy đến cổng lớn, đang có một chiếc xe đỗ ở trạm gác đầu cổng, giống như là có người muốn đi vào, nhưng bị vệ sỹ ngăn cản.

Người bị vệ sỹ ngăn lại không cho vào nói phải có giấy thông hành chính là Thẩm Thi Vi.

Bà và Knox đã ly dị, bà cam tâm tình nguyện ra khỏi nhà mà không cần bất cứ tài sản gì.

Nhưng Knox cũng coi như là người có lương tâm, ông ta đã chuyển khoảng một nửa tài sản lên danh nghĩa của bà, chẳng qua là bà còn không biết.

Thẩm Thi Vi thấy vệ sỹ ngăn bà lại không cho vào, bà lạnh giọng nói: “ Con gái tôi ở bên trong, để cho tôi vào.”

“Không được, không có giấy thông hành, bà không thể đi vào.” Vệ sỹ quả quyết cự tuyệt, kiên quyết không cho bà vào.

Khi chiếc Rolls Royce lái tới gần, Lê Hiểu Mạn Long Tư Hạo, cùng với Long Đằng Thiên ngồi ở bên trong đều thấy Thẩm Thi Vi đang bị vệ sỹ ngăn lại.

“Mẹ.” Lê Hiểu Mạn cả kinh, sau đó liền bảo tài xế dừng xe.

Xe dừng lại, cô lập tức đẩy cửa xe ra xuống xe, đi thẳng tới chỗ Thẩm Thi Vi.

“Mẹ...”

Nghe thấy giọng nói của cô, Thẩm Thi Vi mới nhìn về phía cô.

“Hiểu Hiểu.”

Hai vệ sỹ ngăn Thẩm Thi Vi lại thấy Thẩm Thi Vi thật sự quen biết với Thiếu phu nhân của bọn họ, hai người lập tức nói xin lỗi với Thẩm Thi Vi: “Phu nhân, thì ra bà thật sự là mẹ của Thiếu phu nhân nhà chúng tôi, thật xin lỗi, vừa rồi đã đắc tội.”

Thẩm Thi Vi mỉm cười nói với hai vệ sỹ đang xin lỗi mình: “Các cậu đều làm đúng chức trách của mình, tôi không trách các cậu.”

Hai vệ sỹ thấy Thẩm Thi Vi thấy thấu tình đạt lý như vậy đều lập tức tránh ra.

Lê Hiểu Mạn nhanh chóng đi tới trước mặt Thẩm Thi Vi, cô vừa mừng rỡ lại vừa kinh ngạc nhìn bà: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây? Mẹ không ở nước Pháp à?”

“Hiểu Hiểu.” Thẩm Thi Vi mỉm cười nhìn cô: “Mau để cho mẹ nhìn con thật kỹ nào, đã hơn một tháng rồi mẹ không được gặp con, mẹ nhớ con muốn chết đi được, con và Tư Hạo đều khỏe chứ?”

“Chúng con rất tốt.” Long Tư Hạo đi tới đáp lại bà.

“Vậy thì tốt.” Thẩm Thi Vi gật đầu, rồi bà lại dịu dàng nhìn về phía Lê Hiểu Mạn lần nữa: “Hiểu Hiểu, lần này mẹ trở về thành phố K sẽ không rời đi nữa, mẹ muốn chăm sóc cho con thật tốt, bù đắp cho con.”

Nghe bà nói không đi, trong lòng Lê Hiểu Mạn rất cao hứng nhưng đồng thời lại ý thức được cái gì: “Mẹ, mẹ và...”

Biết con gái muốn hỏi cái gì, Thẩm Thi Vi mỉm cười trả lời rất dứt khoát: “Mẹ và Knox đã ly dị rồi.”

Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn nắm lấy tay của Thẩm Thi Vi, cô hơi lo âu nhìn bà: “Mẹ, vậy mẹ... không sao chứ?”

Thẩm Thi Vi nhìn cô cười nói: “Yên tâm, mẹ không sao, con không cần phải lo lắng cho mẹ.”

Dứt lời, bà nhìn chiếc xe phía sau bọn họ: “Các con đang muốn đi ra ngoài?”

Bởi vì phải đến bệnh viện thăm Long Quân Triệt, Lê Hiểu Mạn nhíu mày lại, không biết có nên nói với bà hay không.

Long Tư Hạo nhìn cô, rồi mới lên tiếng: “Mẹ lên xe trước đi, ở trên xe, con sẽ nói tỉ mỉ cho mẹ nghe.”

Anh và Lê Hiểu Mạn đã là vợ chồng hợp pháp, mà Lê Hiểu Mạn cũng đã nhận nhau với Thẩm Thi Vi, vì vậy anh cũng đã đổi cách xưng hô với Thẩm Thi Vi thành mẹ.

Thẩm Thi Vi nghe thấy Long Tư Hạo gọi mình là mẹ, trong lòng bà rất cao hứng.

Bà mỉm cười nói: “Được, lên xe trước.”

Long Đằng Thiên ngồi ở trong xe, sau khi Thẩm Thi Vi lên xe thấy ông ta, nhìn thấy hơi quen mắt, nhưng lại không nhớ nổi là ai.

Mà Long Đằng Thiên thấy bà, sau khi cảm thấy quen mắt, thì chuyển mắt lên trên mặt so sánh bà tới tới lui lui với Lê Hiểu Mạn.

Long Tư Hạo đã sớm ngờ tới ông ngoại của mình thấy Thẩm Thi Vi nhất định sẽ kinh ngạc và nghi ngờ, vì vậy không chờ bọn họ lên tiếng hỏi, anh đã mở miệng giới thiệu trước, cũng nói tóm tắt cho Thẩm Thi Vi nghe chuyện của ông ngoại anh những năm qua đã đi đâu.

...

Bệnh viện

Long Quân Triệt đã tỉnh lại mấy ngày, ông ta đã được chuyển từ phòng ICU sang phòng bệnh thường, lúc này ông đang nằm ở trong phòng bệnh VIP khá rộng rãi.

Ông đang truyền dịch, Lý Tuyết Hà phải chạy hai bên phòng bệnh, lúc này bà ta đang canh giữ ở bên cạnh ông ta.

Mặc dù Long Quân Triệt đã tỉnh lại rồi, nhưng thân thể còn rất yếu, sắc mặt cực kỳ kém.

Ông ta nằm ở trên giường bệnh, nửa ngủ nửa tỉnh.

Bên ngoài phòng bệnh vang lên tiếng gõ cửa, sau khi Lý Tuyết Hà nghe thấy, bà ta lập tức đứng dậy đi tới trước cửa phòng bệnh, mở cửa.

“Dì.”

Thấy Lê Hiểu Mạn, Long Tư Hạo đến, bà ta cười hỏi: “Các cháu tới đấy à, Quân Triệt vừa mới ngủ.”

Dứt lời, bà ta nhìn thấy Long Đằng Thiên và Thẩm Thi Vi ở phía sau.

Bà ta không quen biết Long Đằng Thiên, nhìn thấy ông ta, bà ta tự nhiên là không biết.

Bà ta cũng không biết Thẩm Thi Vi, nhưng lúc thấy bà và Lê Hiểu Mạn giống nhau, bà ta liền ý thức được cái gì đó.

Bà ta kinh ngạc nhìn Lê Hiểu Mạn hỏi: “Mạn Mạn, bà… bà ấy chính là mẹ cháu?”

Lê Hiểu Mạn nói: “ Vâng.”

Thấy cô gật đầu, Lý Tuyết Hà lảo đảo lui về sau một bước.

“Dì.”

Lê Hiểu Mạn thấy vậy, cô nhanh tay lôi bà ta lại, hai tay bà ta bắt được khung cửa mới đứng vững được.