Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hoắc Vân Hy như nghe được lời của cô, khôi phục được chút ý thức. Anh mở mắt ra, thấy Lê Hiểu Mạn đầy lo lắng trước mặt, nước mắt rơi như mưa nhìn mình, anh cố mỉm cười, giọng nói vô lực.
“Mạn... Mạn, em... Em có sao không... có bị thương không?”
Lê Hiểu Mạn khóc lắc đầu: “Em không có, em không bị thương, em rất khỏe, là anh đã cứu em, Hoắc Vân Hy, anh đừng chết có được không? Anh đừng chết...”
Nghe cô nói mình không có chuyện gì, Hoắc Vân Hy khóc nhưng trong mắt anh là nụ cười: “Không sao... là tốt rồi. Mạn Mạn, anh... trước đây... anh không đối... tốt với em, anh... anh cuối cùng... đã trả được...cho em, anh... anh… có thể... an tâm... đi rồi.”
Lý Tuyết Hà khóc nhìn anh: “Vân Hy, con đang nói ngu ngốc gì vậy, mẹ không cho con nói như vậy, con sẽ không chết, con sẽ không. Con chết thì mẹ phải làm thế nào? Vân Hy... Vân Hy...”
Ánh mắt mỏng manh của Hoắc Vân Hy nhìn Lý Tuyết Hà đang đẫm nước mắt: “Mẹ... đồng ý với con, đừng... làm người như trước kia nữa...”
Long Tư Hạo nước mắt đầm đìa gật đầu lia lịa: “Được được, mẹ đồng ý với con, Vân Hy, chuyện gì mẹ cũng đồng ý, chỉ cần con còn sống, sau này con muốn mẹ làm người thế nào mẹ liền là người thế đó, mẹ sẽ không bao giờ... giống như trước nữa, mẹ sẽ làm người tốt, là người lương thiện, Vân Hy, mẹ chỉ cầu xin con đừng chết.”
Dứt lời, bà vừa khóc vừa nhìn Lê Hiểu Mạn, chân thành nói xin lỗi: “Mạn Mạn, thật xin lỗi, xin lỗi vì trước kia tôi không tốt, tôi phá hỏng chuyện của cô và Vân Hy, làm cho cô ủy khuất nhiều như vậy, tôi đáng chết, xin hãy tha thứ cho tôi. Vân Hy nghe cô nói nhất, nó nói vì cô sẽ không cưới nữa, thật lòng đối với cô, cô mau nói nó đừng chết đi.”
Nhìn Lê Hiểu Mạn nói xong, Long Tư Hạo lại nhìn về phía Hoắc Vân Hy: “Vân Hy, con đã nghe thấy chưa? Mẹ đã xin lỗi Mạn Mạn, sau này mẹ cũng sẽ làm người tốt, con phải hứa với mẹ không được chết, con nhất định phải cố gắng, mẹ xin con.”
Lê Hiểu Mạn thấy Hoắc Vân Hy dường như không chịu nổi nữa, cô đỡ anh: “Hoắc Vân Hy, nếu như anh chết, em sẽ không tha thứ cho anh, anh còn nợ em rất nhiều, anh chưa trả hết đâu, anh cho rằng ngăn cho em một viên đạn là có thể trả hết sao? Anh phải sống, sống để trả nợ.”
Cô nói như vậy là muốn kích thích ham muốn sống của Hoắc Vân Hy.
Hoắc Vân Hy vô lực nhìn cô, cố mỉm cười: “Mạn Mạn, đời này... có lẽ, không được rồi, đợi... kiếp sau... anh... trả lại.”
Anh hơi lo lắng nhìn Long Tư Hạo: “Anh trai... Em vốn còn... muốn đợi... mọi chuyện xong xuôi... rồi sau này... thân thiết với anh hơn... thật tiếc... là không còn cơ hội nữa rồi.”
Long Tư Hạo nắm lấy bàn tay lạnh như băng của anh, nhìn anh chăm chú: “Ai nói không còn cơ hội, chỉ cần em cố gắng sống thì sẽ có cơ hội thôi. Anh trai này cũng chỉ có mình em là em trai, em nhất định phải sống, chỉ cần em sống, muốn thân thiết bao nhiêu cũng được, anh trai đều sẽ cùng em làm.”
Mắt Long Tư Hạo cũng đã đẫm lệ, với người em trai là Hoắc Vân Hy này, cho dù Hoắc Vân Hy có làm gì, cho tới giờ anh đều chưa từng muốn tổn thương cậu ấy thật sự, hay thậm chí là giết cậu ấy.
Cho tới giờ, anh luôn thủ hạ lưu tình với Hoắc Vân Hy.
Họ không thân thiết như những anh em khác, nhưng anh từng hy vọng họ cũng có thể giống như anh em ruột thịt vậy.
Hoắc Vân Hy nghe Long Tư Hạo tự xưng là anh trai thì nước mắt vui mừng liền rơi xuống: “Anh, anh... tha thứ cho em... không chán ghét đứa em trai... là em...”
Long Tư Hạo nắm chặt tay Hoắc Vân Hy, hai mắt rưng rưng: “Anh cho tới giờ chưa từng chán ghét em, chuyện trước kia qua cũng qua rồi, chỉ cần em còn sống, anh tin chúng ta sẽ là anh em tốt, em là em trai tốt, anh cũng sẽ làm một người anh trai thật tốt.”
Hoắc Vân Hy nghe anh nói vậy thì trong lòng lại càng khó chịu không thôi.
Anh từng hy vọng mình và Long Tư Hạo có thể thân thiết như những anh em khác, quan tâm lẫn nhau, coi như như người thân của mình.
Hơn nữa, khi còn nhỏ, thấy các bạn cùng lứa có anh trai quan tâm, anh đã rất hâm mộ những người đó.
Anh cũng hy vọng có một ngày, anh trai mình có thể quan tâm anh như vậy, vào lúc khó khăn, anh có thể đi nhờ anh trai giúp đỡ.
Nhưng tâm nguyện khi còn nhỏ rốt cuộc đến lúc có thể được thực hiện thì sinh mạng của anh cũng đã sắp hết rồi.
Nước mắt và máu khiến tầm mắt anh mơ hồ.
Anh còn muốn bảo vệ cho Lê Hiểu Mạn đến khi bạc đầu, nhưng anh không làm được.
Anh có rất nhiều tiếc nuối, có rất nhiều chuyện chưa làm xong, nhưng anh không có cơ hội hoàn thành.
Anh hối hận vì mình tỉnh ngộ quá muộn, khi mà nhân sinh của anh đã qua đi một nửa rồi anh mới muốn làm người tốt.
Nhưng ông trời không cho anh cơ hội.
Trước kia anh làm sai rất nhiều, để rồi bỏ lỡ quá nhiều cơ hội để làm người tốt.
Long Quân Triệt vẫn luôn nhìn Hoắc Vân Hy, thấy anh vì cứu con gái của mình là Lê Hiểu Mạn nên mới trúng đạn, trong lòng ông vừa cảm kích vì lo lắng.
Ông nhợt nhạt bước từng bước tới, nhìn anh nói: “Hoắc Vân Hy, cậu từng vì... có thể thắng anh trai của mình mà chịu đựng huấn luyện tàn khốc như vậy, bây giờ... cũng có thể...”
Hoắc Vân Hy ngày càng suy yếu, hô hấp gần như không còn. Anh nhắm hai mắt lại, giọng nhỏ như muỗi kêu, đứt quáng nói:
“Mạn... Mạn, anh trai, hai người... phải... hạnh phúc... mãi mãi.”
Nói xong hai chữ cuối, Hoắc Vân Hy không nói thêm được gì nữa.
“Vân Hy...” Thấy vậy, Lý Tuyết Hà kinh hoảng trừng lớn mắt, khàn giọng khóc: “Không... Vân Hy... Vân Hy... Con không được chết... Vân Hy...”
Sau đó bà đột nhiên đứng lên hô to: “Sao xe cứu thương còn chưa tới? Xe cứu thương sao còn chưa tới? Mau tới cứu Vân Hy đi!”
Sau đó ánh mắt bà dừng lại ở ghế sô pha, nước mắt tuôn đầy mặt, đau lòng nhìn Hoắc Nghiệp Hoành.
“Hoắc Nghiệp Hoành.”
Bà nổi giận gầm lên, khóc lóc xông lên phía trước, trong mắt tràn ngập hận ý: “Sao ông lại ác như vậy? Vân Hy là cháu trai của ông, sao ông lại có thể nhẫn tâm nổ súng được chứ?”
Hoắc Nghiệp Hoành bi thương không nói gì, chỉ rơi lệ.
Ông hại chết con ruột của mình, bây giờ là cháu trai mình, là ông trời đang trừng phạt Hoắc Nghiệp Hoành ông sao?”
Ông vì Hoắc gia mà đòi lại công đạo cũng là sao rồi sao?
“ Vân Hy... Vân Hy...”
Ông đột nhiên gọi tên Hoắc Vân Hy, chống quải trượng đứng lên, đúng lúc đang định đi tới chỗ Hoắc Vân Hy thì có hai nhóm người đang tiến vào từ đại sảnh.
Một nhóm là bác sỹ y tá, một nhóm là cahr sát.
Năm sáu cảnh sát đi tới trước người Hoắc Nghiệp Hoành, trình giấy chứng nhận xong thì nói: “Ông Hoắc, ông là kẻ khả nghi buôn lậu thuốc phiện, đã có chứng cứ vô cùng xác thực, ông bị bắt.”
Hoắc Nghiệp Hoành nghe vậy thì nhắm đôi mắt ngập nước lại, không phản kháng, run rẩy đưa tay ra.
Cảnh sát còng tay ông lại, áp giải ông rời đi.