Yến Cửu Phi bị Lục Tri Niên châm hơn mười ngày, nhổ mấy chục ống giác, cảm thấy cả người mình đều phải thủng, mới rốt cuộc vào một buổi sáng sớm ngày nào đó phát hiện mình được rồi.
Gã rơi lệ đầy mặt, kích động không thôi, ôm chân Lục Tri Niên khóc hơn nửa canh giờ, lại là muốn nhận cha, lại là muốn dập đầu, Lục thần y sợ tới mức mấy ngày nhìn thấy gã đều phải đi đường vòng.
Giang Vũ Nhi rời khỏi Lãm Nguyệt Phong nhiều ngày, tiểu sư đệ nàng tìm tới đây. Nàng thấy sư huynh không có, tóm lấy tiểu sư đệ chính là nhéo mặt xoa đầu một trận, nói chờ sư huynh đến tìm, sẽ không được nhéo, không được xoa.
“Sư huynh chọc giận đệ, có phải không?” Giang Vũ Nhi nhéo nhéo mặt tiểu sư đệ, cười nói, “Sao huynh ấy không đi cùng đệ?”
Tiểu sư đệ cả giận: “Đệ tới tìm sư tỷ, vì sao phải đi cùng với huynh ấy?!”
Giang Vũ Nhi nói: “Được rồi được rồi, chúng ta mau đi thôi, đừng để cho huynh ấy tìm được.”
Tiểu sư đệ: “Chính là… nếu huynh ấy không tìm thấy chúng ta, lạc đường, làm sao bây giờ?”
Giang Vũ Để: “Để cho huynh ấy lạc đường, tốt nhất nửa đường bị chó tha đi, bên tai đều thanh tịnh.”
Hốc mắt tiểu sư đệ hồng hồng, “Đệ không muốn sư huynh bị chó tha đi…”
Sư huynh vội vàng nhảy ra từ chỗ tối, ôm tiểu sư đệ mắng Giang Vũ Nhi, “Muội mới bị chó tha! Muội dọa đệ ấy làm gì?!”
Giang Vũ Nhi nhướng mày, tiểu sư đệ quay đầu liền rống sư huynh, “Không cho phép hung sư tỷ!”
“Được được được,” Sư huynh liên tục gật đầu, “Không hung không hung, đệ đừng giận a…”
Ba người bọn họ ở lại Lưu Vân sơn trang mấy ngày, buổi chiều đầu tiên phòng của sư huynh đệ liền “ư ư a a” không ngừng, ngày hôm sau sư huynh đã bị tiểu sư đệ đuổi ra khỏi phòng.
Lạc Tầm Phong đi ngang qua, như gặp được bạn chí cốt bạn thâm giao.
Hắn cũng bị Thẩm Chỉ Ngọc đuổi ra ngoài, bởi vì đêm qua củi khô lửa mạnh*, tình nồng quấn quanh, nhưng Thẩm Chỉ Ngọc làm một lần xong liền muốn ngủ. Lạc Tầm Phong một lòng nhiệt liệt, nhịn không được lại đè nặng người thở hổn hển hơn nửa đêm. Vì vậy, sáng sớm liền bị Thẩm Chỉ Ngọc đuổi ra khỏi phòng.
(*乾柴烈火 can sài liệt hỏa.)
Lạc Tầm Phong mặt mày ủ rũ, không biết phải dỗ Thẩm Chỉ Ngọc như thế nào. Liền thấy sư huynh Giang Vũ Nhi khí định thần nhàn*, không chút hoảng loạn.
(*气定神闲: nhàn nhã thư thái…)
Lạc Tầm Phong hiếu kỳ hỏi: “Lý huynh… ngươi không lo lắng sao?”
Lý huynh thản nhiên đáp: “Ta đều có biện pháp.”
Lạc Tầm Phong: “Biện pháp gì?”
Lý huynh xua xua tay, “Không thể nói, không thể nói.”
Lạc Tầm Phong đành phải không hỏi, đi ra cửa viện, nhớ tới phải gọi bọn họ đi ăn sáng, lại vòng trở về.
Sau đó, hắn liền nhìn thấy, sư huynh Giang Vũ Nhi móc một miếng ván giặt đồ từ sau lưng ra, đặt trước cửa phòng quỳ lên, hô: “Tiểu Diệp, ta sai rồi, đệ mở cửa được không? Về sau ta không dám nữa, đệ đừng nóng giận…”
Lạc Tầm Phong: “…”
Thẩm Chỉ Ngọc không để ý đến Lạc Tầm Phong cả một ngày, buổi tối liền phải đóng cửa ngủ sớm, Lạc Tầm Phong chắn ở cửa không chịu đi.
Thẩm Chỉ Ngọc lạnh lùng nhìn hắn, “Ta muốn ngủ.”
Lạc Tầm Phong: “Chăn đệm trong phòng ta…”
Thẩm Chỉ Ngọc: “Ẩm liền đến nha môn ngủ.”
Lạc Tầm Phong: “…”
Thẩm Chỉ Ngọc lại muốn đóng cửa, Lạc Tầm Phong vội vàng nhảy vào, tự mình đóng cửa lại.
Thẩm Chỉ Ngọc: “Ngươi…”
Lạc Tầm Phong cúi người bế y lên, đi qua đặt lên giường, “Giận cả ngày rồi, đừng giận nữa.”
Thẩm Chỉ Ngọc ôm chăn xoay lưng lại.
Lạc Tầm Phong cắn răng nói: “Về sau ngươi nói một lần thì chỉ có một lần, ta đều nghe ngươi.”
Thẩm Chỉ Ngọc xoay người lại: “Thật sự?”
Lạc Tầm Phong đầy ủy khuất: “Thật.”
Thẩm Chỉ Ngọc lại nói: “Còn có một việc.”
Lạc Tầm Phong: “Việc gì?”
Thẩm Chỉ Ngọc: “Ngày mai ngươi đến sau núi cõng ta xuống, đừng cho sư phụ phát hiện.”
Độc trên chân Thẩm Chỉ Ngọc đã sạch không sai biệt lắm, nhưng y không xuống đất đi lại đã nhiều năm, hai chân vô lực, Lục Tri Niên nói phải thử hoạt động nhiều. Vì vậy Mục Trì làm hai gậy chống cho y, cách hai ngày lại đẩy y đến sau núi, sau đó mang xe lăn đi, để cho y tự mình chống gậy đi về.
Lạc Tầm Phong vốn dĩ không bỏ được, nhưng Lục Tri Niên nói hoạt động như vậy cũng không tệ, hắn liền không cản nữa, chờ Thẩm Chỉ Ngọc thở phì phò trở về từ sau núi lại đau lòng lau mồ hôi cho y.
Lạc Tầm Phong vốn muốn cùng Thẩm Chỉ Ngọc đi từ sau núi về, nhưng ngày đầu tiên bọn họ đi chưa được mấy bước, Thẩm Chỉ Ngọc đã nói mệt, không nói một lời mà nhìn hắn. Lạc Tầm Phong không bỏ qua được, liền cõng y về.
Lúc sau, Lạc Tầm Phong liền không dám đi cùng y, chỉ có thể cào tâm cào phổi chờ y trở về.
“Chính là…” Lạc Tầm Phong do dự, “Mục tiền bối cũng là vì tốt cho ngươi.”
Thẩm Chỉ Ngọc: “Chỉ một ngày.”
Lạc Tầm Phong vẫn do dự.
Thẩm Chỉ Ngọc: “Ta mệt.”
Lạc Tầm Phong: “Được.”
Ngày hôm sau, Mục Trì theo thường lệ đẩy Thẩm Chỉ Ngọc đến sau núi, sau đó mang theo xe lăn chậm rãi rời đi.
Thẩm Chỉ Ngọc chờ một chốc, Lạc Tầm Phong liền lén lút tới.
“Hạt dẻ xào?” Thẩm Chỉ Ngọc ngửi thấy mùi thơm.
Lạc Tầm Phong móc ra một gói hạt dẻ xào từ trong ngực, “Đợt lát nữa phải ăn cơm, ăn mấy hạt là được rồi.”
Bọn họ cùng đi về, Thẩm Chỉ Ngọc nằm trên giường Lạc Tầm Phong ăn hạt dẻ xào, thỉnh thoảng nhét một hạt vào trong miệng Lạc Tầm Phong.
Sau đó, đi đi, bọn họ liền thấy Mục Trì đứng ngay giữa đường.
Ngày đó, Lạc Tầm Phong bị Mục Trì đuổi đánh quanh sân, “Chiêu trò đúng không, dám lừa gạt ta! Nó lười biếng ngươi liền nuông chiều nó, này cũng có thể chiều sao?!”
Thẩm Chỉ Ngọc ngồi ở một bên yên lặng ăn hạt dẻ xào.
Lại sau nữa, Thẩm Chỉ Ngọc vẫn là thường xuyên tức giận. Lạc Tầm Phong nói nghe y, một lần liền chỉ một lần, thật ra cũng không nuốt lời, nhưng một lần phải giày vò hơn nửa đêm, khiến Thẩm Chỉ Ngọc vừa khóc vừa hô, tay mềm đánh hắn, “Sao ngươi còn chưa… a….”
Lạc Tầm Phong mồ hôi đầm đìa, dán chặt y, trong một mảnh nóng bỏng hôn y thật sâu….
*
Sau khi Huyết linh chi của Phương lão gia bị Lục Tri Niên dùng, Lạc Tầm Phong liền sai người nghe ngóng khắp nơi, muốn tìm một gốc trả lại cho Phương lão gia.
Sau lại có tin nói, một phú thương ở Kỳ Châu cũng có một gốc. Kỳ Châu cách Vân Châu có chút xa, Lạc Tầm Phong một đi một về, liền tốn hơn tháng. Lúc hắn về, đầu cành đã rút đi mầm non, liễu xanh rợp bóng. (*绿柳成荫)
Hắn giục ngựa đến trước cổng thành, nhìn thấy bóng người ngày nhớ đêm mong.
Thẩm Chỉ Ngọc đứng dưới thành, dáng người cao ngất, thanh nhã tuấn tú, là bộ dáng hắn đã tưởng tượng qua vô số lần.
Ngực Lạc Tầm Phong nóng lên: “Chỉ Ngọc…”
Thẩm Chỉ Ngọc chậm rãi đi về phía hắn, mỗi một bước giống như đạp vào lòng hắn.
Hắn nhìn y đến gần, nhìn hắn nở nụ cười ôn hòa.
Y nói, Lạc Tầm Phong, ta thích ngươi.
Sau lưng, là sắc xuân vô tận.