Dường như dưới nước càng nóng, Lạc Tầm Phong ôm Thẩm Chỉ Ngọc, eo lưng dưới lòng bàn tay trần trụi không mảnh vải, ấm áp tinh tế, bỏng đến huyết khí hắn bốc lên, cả người khô nóng.
Thẩm Chỉ Ngọc nín thở, còn đang nghĩ tiếng “vù vù” vừa mới nghe được là gì, lại thấy đôi mắt Lạc Tầm Phong không ngừng liếc xuống nửa người dưới của y.
“Ngươi…” Môi Thẩm Chỉ Ngọc vừa hé, nước liền chảy vào, y đành phải nhanh chóng ngậm lại, đưa tay che mắt Lạc Tầm Phong — không được phép nhìn!
Che xong y lại cảm thấy không thích hợp, bên hông giống như đụng phải vật gì cưng cứng. Y sững sờ một chốc, mới ý thức được đó là gì, lập tức mặt đỏ tới mang tai, giãy giụa muốn đẩy người phía trên ra.
Lạc Tầm Phong đột nhiên không kịp phòng ngừa bị y đẩy ra, buông lỏng bàn tay bên hông, rồi lại sợ y ngã, vội vàng ôm lại, trong hỗn loạn, lòng bàn tay dán lên mông Thẩm Chỉ Ngọc.
Hai người đều là sững sờ. Tay Lạc Tầm Phong giống như không chịu sai khiến, còn bóp nhẹ một cái.
Thẩm Chỉ Ngọc lập tức giận đến đầu óc không còn tỉnh táo, duỗi tay liền đi bóp vật cứng cứng bên eo kia. Sắc mặt Lạc Tầm Phong bỗng nhiên biến đổi, hơi cũng không giữ, nước ào vào trong miệng hắn.
Thẩm Chỉ Ngọc sợ hắn chết đuối, vội vàng nắm cổ áo hắn, kéo người lên mặt nước.
“Khụ khụ…”
Hai người còn chưa kịp lấy hơi, tiếng “vù vù” kia lại tới gần.
Lúc này Thẩm Chỉ Ngọc mới thấy rõ, là một đàn ong vò vẽ, “Ngươi thọc tổ ong vò vẽ Lục tiền bối mang về?!”
Lạc Tầm Phong: “… Thập Ngũ không cẩn thận thọc phải.”
Đàn ong kia thế tới rào rạc, bọn họ vội vàng hít sâu một hơi, lại trốn vào trong nước. Hai mắt Lạc Tầm Phong lại nhịn không được liếc lung tung, Thẩm Chỉ Ngọc cũng lười che, nghĩ một mình mình không mặc quần áo thì không công bằng, liền duỗi tay kéo quần áo Lạc Tầm Phong.
Lạc Tầm Phong sợ hãi, nắm áo không dám buông tay –— ngươi làm gì?! Sẽ xảy ra chuyện!
Thẩm Chỉ Ngọc không biết sẽ ra chuyện gì, hung hăng lột đồ, tay đều vói vào trước ngực sờ loạn cọ loạn, cào đến để lại từng vệt đỏ trước ngực Lạc Tầm Phong.
Áo bị kéo đến ngực liền kéo không xuống, Thẩm Chỉ Ngọc trừng mắt Lạc Tầm Phong — buông tay!
Lạc Tầm Phong hoảng sợ lắc đầu — không được!
Thẩm Chỉ Ngọc nổi giận, cắn một cái vào trước ngực hắn.
Đầu Lạc Tầm Phong “ầm” một tiếng, không còn biết gì nữa, ôm Thẩm Chỉ Ngọc đè ở thành hồ, cúi đầu hôn xuống.
Lúc môi răng bị hôn, Thẩm Chỉ Ngọc vẫn còn đang ngốc, không rõ Lạc Tầm Phong lại phát điên cái gì, chẳng lẽ y cắn hắn một cái, hắn muốn cắn lại?
Môi lưỡi xông vào trong miệng, đầu lưỡi bị quấn lấy, một hơi nín lại của Thẩm Chỉ Ngọc bị hôn tán, hai tay đánh loạn xạ lên người phía trên. Lạc Tầm Phong tỉnh táo lại, vội vàng ôm y nổi lên mặt nước.
“Chỉ Ngọc…” Lạc Tầm Phong lau nước trên mặt y, đau lòng nói, “Không sao chứ?”
Thẩm Chỉ Ngọc uống mấy ngụm nước, nằm trong ngực hắn thở phì phò.
Không biết đàn ong đã bay đi từ lúc nào, sau núi hoàn toàn yên tĩnh.
“Chóng mặt không?” Lạc Tầm Phong đưa tay muốn vén mái tóc ướt trên trán ra cho Thẩm Chỉ Ngọc, lại bị y cản lại.
Tức giận, Lạc Tầm Phong chán nản nghĩ, Chỉ Ngọc vốn đã giận hắn, hiện tại lại nháo thành thế này, sợ là thật sự muốn chém hắn thành muôn mảnh rồi.
“Thật xin lỗi, ta…”
Thẩm Chỉ Ngọc cho là hắn muốn nói: “Ta không phải cố ý”, lửa giận đều sém đến trong lòng, lại nghe Lạc Tầm Phong khẽ nói: “Ta nhịn không được.”
Thẩm Chỉ Ngọc: “…”
Lạc Tầm Phong: “Bảo ngươi đừng kéo quần áo ta, ngươi không nghe, còn cắn ta.”
Thẩm Chỉ Ngọc: “Cho nên ngươi muốn cắn lại?”
“…” Lúc này Lạc Tầm Phong liền tức giận, “Cắn lại cái gì?! Ta keo kiệt như vậy sao?!”
Thẩm Chỉ Ngọc: “Vậy vì sao ngươi…”
Lạc Tầm Phong: “Ngươi dùng bộ dạng này chui vào trong lòng ta, còn cắn ngực ta, ta nào nhịn được?!”
Thẩm Chỉ Ngọc ngơ ngác hỏi: “Vì sao không nhịn được?”
“Ta…” Lạc Tầm Phong dứt khoát bất chấp tất cả, “Ngươi liền không nghĩ tới, vì sao đêm ngoài thành đêm hôm đó, ta sẽ đối với ngươi… ngươi trúng thuốc, nhưng ta không có!”