Sắc giới

Chương 52: Phiên ngoại 3 : Lôi Táp – Bảo mỗ kí (2)

03

Từ nay về sau hết thảy sự vụ ta đều giao cho Lôi Hạo và Cận. Tuy rằng Lôi Hạo là đệ tử của đại ca ta, kiến thức bất phàm, nhưng dù sao thì hắn cũng chưa từng tự mình trải qua huyết tinh tranh đấu, còn giỏi văn hơn võ. Hoàng đế Chiêu quốc đào tạo cả một thế hệ trọng văn khinh võ, nhân từ thủ lễ, lấy Hoàng lão thuật thống trị quốc gia, nghỉ ngơi lấy lại sức, quốc dân giàu tráng, chỉ kém một bước là thống nhất thiên hạ này. Tống quý phi không có ngoại tộc hiển hách trợ giúp, đại ca đành phải tự đào tạo Lôi Hạo kiến công lập nghiệp. Nếu như  có thể thành công, sau này hắn tất sẽ là một thánh quân, lưu danh sử  sách.

“Cận, ngươi cùng với Thiếu chủ ở chung  nhiều … Thời gian này, cảm thấy được năng lực hắn như thế nào?”

“Thiếu chủ là nguời có lý tưởng, với người ngoài thì khiêm tốn, năng lực xuất chúng nhưng lại không bảo thủ, càng mấu chốt chính là hắn biết được cách lung lạc lòng người, làm cho mọi người cam tâm tình nguyện vì hắn mà cống hiến cả sinh mạng.”

“Cam tâm tình nguyện… Khó nghe được cái từ này ở  miệng của ngươi. Ngươi thần phục hắn sao?” Tuy rằng từ trước đến nay trên mặt của hắn không mấy khi bộc lộ cảm xúc, nhưng nhiều năm như vậy, ta tin tâm tình của hắn không hề biến hóa.

“Ta nguyện phụ trợ cho hắn nhất thống thiên hạ thành tựu nghiệp lớn.”

“Ha, không nghĩ tới ngươi như thế này lại đầy cõi lòng hào hùng. Ta còn tưởng rằng ngươi chỉ một lòng mang người nọ xa chạy cao bay khỏi tay chúng ta.” Hắn không lên tiếng, ta cũng chẳng muốn nói hơn.” Yên tâm, ước định của ta và ngươi vẫn như cũ. Sau khi chuyện thành công, vô luận ngươi tranh công danh lợi lộc hay là quy ẩn sơn dã, tuỳ ngươi lựa chọn.”


Tô Mộc Cận cũng không phải là đầu gỗ vô tri mặc cho người khác định đoạt, hắn cũng la loại mãnh sư  gương nanh múa vuốt, độc xà lãnh băng hoạt cảm, cũng giống như hùng ưng tiêu sái không kềm chế được. Hắn rõ ràng biết mình muốn cái gì, không hề do dự, vì đạt được mục đích của mình cũng không từ thủ đoạn. Phần lãnh huyết khôn khéo kia cũng không thua Vân Tùy Phong. Nhưng mà Vân Tùy Phong không chuyên tâm, hắn ta có lòng trắc ẩn. Ta cùng với hắn trong lòng biết rất rõ ràng, hắn sẵn sàng vì người nọ cùng tự do, đổi lấy tất cả hắn cũng làm,ta không khỏi tò mò, hắn hiện tại lựa chọn như thế nào. Hắn không phải là một nam nhân ưa tranh quyền đoạt thế.

Nửa tháng sau chúng ta trở lại Vọng thành, lão bản Tuý Phong Lâu nói Hàn Huyền Dịch chuộc thân cho Diệp Hân. Như vậy tốt nhất, có thể mượn sức cha con Hàn thị diệt trừ thế lực Chu gia, mục đích của chúng ta cũng sắp đạt tới rồi.

“Còn nữa, Hàn đại nhân nói đang thiếu một thư đồng, đã đem luôn Giang Hiểu Phong đi. Đó là người vốn chẳng quan trọng gì cả, thuộc hạ tự đồng ý rồi.”

Ta liếc mắt một cái xem Tô Mộc Cận, chỉ thấy hắn thần sắc bất biến. Chợt nhớ tới lần trước hắn từng có hai ngày đi đâu không biết tung tích, sau khi trở về thần sắc khác thường, chắc là đã sớm biết được rồi. Không khỏi cười cười, nhẹ giọng nói với hắn: “Kỳ thật ngươi có cơ hội ngăn trở chuyện đó mà.” Hắn suy nghĩ chút, trả lời một câu: “Hắn ở nơi đó càng an toàn hơn.”

Thật không? Ngay cả ta có hiểu được đi, nhưng mà tâm tình của ngươi lại khó nắm bắt như vậy sao?

Có khi quá mức nhàm chán không có việc gì làm, ngồi đoán già đoán non toan tính của tên đồ đệ không bao giờ biết thể hiện tâm tình này, thành cái thú tiêu khiển của ta.

Ta cũng từng cho người lưu ý Giang Hiểu Phong, nhưng là tất cả mọi người nói về hắn, chỉ là nguời thích châu báu lại ham chơi, người như thế Tô Mộc Cận sao lại để tâm nhiều như vậy?

04


Lôi Hạo cùng Tô Mộc Cận được Trấn Nam Vương tiến cử, đi tới Kinh thành làm thị vệ của Tam hoàng tử, từng bước một, đạt được tín nhiệm của Phượng Cảnh Tiêu, nắm giữ  đủ các loại cơ mật. Ta tắc xung bôn ba, cho Tam hoàng tử mượn sức tiêu trừ thế lực nhỏ, kì thực dùng đủ mọi loại thủ đoạn, thu mua, lung lạc, uy hiếp, trừ diệt, ………….., làm cho bọn họ phải thần phục Dạ Sát Minh phái. Đến Kinh thành vẫn sùng bái Tam hoàng tử. Hắn ta chẳng hay biết gì thì phe phái của ta lại càng đuợc tín nhiệm.

Cũng có nguời làm cho ta phát sinh việc ngoài ý muốn. Thế lực của Phượng Cảnh Rừng bắt đầu phát triển không như  dự tính của ta. Tên hoàng tử yếu đuối này vốn cũng không có bổn sự tham dự trò huyết tinh chém giết này, huống chi hắn vẫn luôn là độc chiếm của Tam hoàng tử, đến tột cùng thì đã xảy ra chuyện gì làm cho hắn biến hóa như  thế này?

Ta vốn tưởng rằng đây là kế thử lòng người của Tam hoàng tử, thật sự không biết rằng, hết thảy đều là do tên tiểu sư  đệ Nhiễm Du Nguyệt ta chưa từng gặp mặt kia đang giở trò quỷ. Không biết hắn khi nào quen biết được tiểu hoàng tử này, lại còn xúi giục hắn phản bội Tam Hoàng tử.

“Nhị thúc, Nhiễm nói tiểu hoàng tử này đơn thuần dễ bị lừa, hắn chỉ mong muốn thoát khỏi sự  quản chế của Phượng Cảnh Tiêu. Trong tương lai chúng ta có thể lấy danh nghĩa của hắn diệt trừ  Phượng Cảnh Tiêu. Có thể diệt trừ một tên hoàng tử lợi hại, đến lúc đó khi tấn công Tây Phượng quốc thì tổn thất cũng sẽ ít đi một chút, như vậy phụ hoàng sẽ càng vừa lòng.”

“Nếu Thiếu chủ cho rằng kế này được, thuộc hạ sẽ dồn hết sức thử một lần. Bất quá hiện tại chưa thể làm ngay?”

“Phượng Cảnh Rừng có thể đã dùng kế này. Phượng Cảnh Tiêu đối với đệ đệ này vốn chỉ có độc chiếm mạnh mẽ, lúc nào cũng giày vò hắn triền miên hàng đêm. Nếu lúc này chọc vào, ngược lại sẽ ảnh hưởng đến đại kế của chúng ta.”

Hắn bỗng nhiên á khẩu, cau mày, có chút buồn rầu.”Khi ở  Chiêu quốc đã nghe nói nơi này hưng thịnh nam sắc. Nhưng không nghĩ tới trong hoàng tộc lại dâm loạn như thế này. Huynh đệ loạn luân… Nếu là ở  Chiêu quốc, chắc chắn đã bị phụ hoàng lưu đày rồi.”

“Không có gì kinh ngạc cả. Từ trước tới nay trong lịch sử  vốn tồn tại nam sắc. Đương triều hoàng đế này là Điển Phạm, năm đó hắn bởi vì hoang dâm háo sắc mà tự hủy Trường Thành.” Ta cười cười, khi mới tới Tây Phượng cũng đã từng hoảng sợ. Thủ hạ nói muốn đi tìm mỹ nhân cho ta hưởng thụ, chộp tới lại là một thiếu niên anh tú, còn nói nam nhân so với nữ nhân có hương vị hơn.


“Ta biết. Nhiễm mỗi khi nhắc tới việc này đều nghiến răng nghiến lợi. Chiêu quốc cũng có loại sự tình như thế này, nhưng không quang minh chính đại giống như vậy. Phụ hoàng lại là người thủ lễ…”

“Thiếu chủ không cần để ý tới này. Chỉ là phong tục mà thôi.”

“Nhưng là ta nghe nói, Cận, cũng là xuất thân từ thanh lâu, quan hệ cùng ngươi còn không bình thường…” Hắn nhìn chằm chằm ta, có chút ngạc nhiên, còn có một tia tức giận. Ta không khỏi suy đoán tâm tư của hắn, nói trước.

“Đúng vậy đó. Tô Mộc Cận khi nhỏ bị bọn buôn người bán vào Tuý Phong lâu, từng chịu huấn luyện. Bất quá ta thấy hắn là một nhân tài, liền thu nhận hắn làm đồ đệ, vì đại kế hôm nay mà bồi dưỡng nhân tài hữu dụng. Trên thực tế hắn vẫn chưa từng tiếp khách, chỉ là dựa vào danh hào của ta để bảo hộ mà thôi. Mà thân ta chỉ thích nữ nhân thôi.”

“Vậy ngươi vì sao phải để hắn ở lại nơi đó nhiều năm như vậy? Cận nói ngươi vẫn chưa cho hắn nhiệm vụ gì, chỉ cho hắn ở lại Tuý Phong lâu tập văn luyện võ.”

“Xin hỏi ở trong mắt Thiếu chủ, Tô Mộc Cận là người như thế nào?” Lòng ta lay chuyển, không trả lời vấn đề của hắn,một vị hoàng tử thông minh như vậy, kỳ thật còn thiếu nhiều kinh nghiệm đối nhân xử thế, nếu hắn thật sự mê mẩn Tô Mộc Cận, vậy là không tốt rồi.

Lôi Hạo nhướn mày, có chút bất mãn, thấy ta mỉm cười, suy nghĩ trong chốc lát, rồi cúi đầu nhượng bộ: “Hắn là một nhân tài, nhạy bén bình tĩnh, can đảm cẩn trọng, võ công cao cường, cương nghị bất khuất. Ta chỉ là không nghĩ tới cái người  kia kiêu ngạo như vậy lại có xuất thân không chịu được như thế. Nhưng phẩm tính của hắn cao thượng, có thể nói từ nước bùn mà bất nhiễm. Hắn lớn lên như vậy…”

“Rất đẹp.” Lôi Hạo chưa nói nói ra, nhưng trong lòng ta hiểu được. Không rõ Tô Mộc Cận có nhan sắc động lòng người, nhưng cảm thấy được hắn giống như  đoá sen trắng bình thường trong trẻo lại lạnh lùng cao thượng, mỹ mạo không có tỳ vết nào, kinh tâm động phách. Nhưng mà người nọ không phải hoa, mà là mãnh thú.

“Thiếu chủ, Tô Mộc Cận vốn là người không lường được. Ta sở dĩ chưa bắt đầu dùng hắn, chính là không muốn làm cho hắn có cơ hội phát triển quá nhanh mà sinh dị tâm. Đối với hắn, ta không có nắm chắc mười phần có thể khống chế được hắn.”


Những lời này đúng là nửa thật nửa giả. Tô Mộc Cận thật sự là người lợi hại, biết hắn nhiều năm như vậy, trong mắt của hắn chưa từng thấy gợn sóng sợ hãi. Trên thực tế là hắn luôn kiên trì ở lại Tuý Phong lâu trông chừng Giang Hiểu Phong. Hắn chưa bao giờ muốn ta có ưu đãi cho Giang Hiểu Phong, nhìn người yêu bị khách nhân đùa bỡn cũng không nói cái gì. Hắn chính là một người như thế, ngươi biết rõ kia là nhược điểm của hắn, rồi lại không thể khẳng định được. Hắn cũng không cự tuyệt cùng nam nhân khác ăn nằm, ở trên giường hắn cũng biết uyển chuyển hầu hạ, chỉ có điều là thần trí hắn luôn luôn tỉnh táo. Ở rất nhiều điểm, hắn cực kỳ giống Vân Tùy Phong, cho nên ta không đành lòng hủy hoại hắn.

Cho nên ta chỉ có thể cảnh cáo Tô Mộc Cận.

“Ngươi là người thông minh. Không có lý do gì thì đừng có lãnh họa lên thân.”

“Minh chủ biết gì sao?”

“Ngươi không biết là mình và Lôi Hạo đang quan hệ quá mức thân mật sao? Hắn không phải người thường.”

Hắn nhíu mày, mi mắt rũ xuống, đáp: “Ta chưa từng gây xích mích với hắn. Là chính hắn tò mò, tự hắn loạn tâm.”

“Ngươi khẳng định vậy sao?”

“Thiếu chủ chẳng qua là chưa từng gặp nam tử hoan ái. Hắn không phải là người trong đạo này. Lâu dần, cũng sẽ phai nhạt mà thôi. Nên hiện nay không nên lảng tránh hắn còn hơn.”


“Cận, ngươi nên rõ ràng dung mạo của chính mình có bao nhiêu điểm mê người. Nếu không phải kiêng kị Phượng Cảnh Tiêu, bao nhiêu kẻ quyền quý đã sớm vì ngươi mà vung tay tranh đoạt rồi.”

“Ha hả… Bất quá mỹ mạo hại thân. Ta có thể bị hủy nó đi. Chẳng qua… Không có gì. Ta tin rằng có tự huỷ dung mạo thì cũng vô dụng.” Hắn đầu tiên là khẽ lắc đầu, chần chờ một lát sau thì khinh cười ra tiếng, đó là bộ mặt ta chưa từng gặp qua, chỉ có đắc ý cùng tự tin mà thôi.