Không có ai bồi chuyện trò cùng, bất tri bất giác ta lại lộn trở về phía hoa lâu, về tới “Di Phong Hiên” của mình, khách nhân của ta còn đang triền miên trong mộng đẹp. Bởi vì ta cũng có mang danh hồng bài, nơi ta ở so với phòng của tiểu quan bình thường tất nhiên phải tốt hơn. Rèm trong phòng toàn màu đỏ rực, thoạt nhìn dị thường hoa lệ, mùi luân hương quý hiếm được đốt tràn ngập từng ngóc ngách. Khách của ta toàn là mấy vị lão gia (chẳng nhẽ lại cho từ lão già cho chuẩn =”=) lắm tiền, chỗ nghỉ phải thật xa hoa lộng lẫy thì họ mới thích.
Lúc này, Hàn lão gia đang mặc áo lụa, mê man trong mộng đẹp, trong phòng chỉ có tiểu đồng Xuân Nhi lưu lại chăm sóc.
“Công tử, người đã về rồi.”
“Ân, khách ngủ có ngon không?”
“Khách nhân ngủ rất hảo, thuốc công tử cho vào rượu luôn rất công hiệu.”
“Tiểu tử thối lại giở trò nịnh nọt. Đã mệt chưa? Đi ngủ trước đi.”
“Cảm tạ công tử.” Xuân Nhi mặt này rạng rỡ quay vào buồng trong đi ngủ. Tiểu tử này, mới hầu hạ ta có mấy tháng đã học đòi lười biếng, chờ tới lúc ta ly khai ra khỏi nơi này, nhìn coi xem tương lai ngươi làm sao. Dạo này người trong lâu càng lúc càng lười biếng, ra sức dụ khách nhân uống rượu pha mê dược, chỉ biết nã tiền không thèm hầu hạ tử tế. Làm cho lâu chúa mỗi ngày đều mắng ta, nói ta là đầu têu ra trò này, làm người người học theo. Ta hảo oan a! (thế ai cấp mê dược cho chúng nó hả ông =”=)
Xách theo một hũ hoàng tửu, ta ra khỏi phòng, ngồi một mình ngoài hành lang ngắm trăng. Vừa mới qua giữa hè, mới tháng chín gió đêm mát rượi, có nửa vầng trăng ở phía chân trời, còn ba ngày nữa là đến ngày mười lăm, là sinh nhật mười tám tuổi của Cận, ta nên tặng cho hắn cái gì mới hảo đây? Trong đầu trống trơn, cái gì cũng nghĩ không ra. Theo làn gió đêm, những tiếng cười cợt tìm hoan của khách nhân lan đến, xôn xao, ta tự mình im lặng lắng nghe, cái gì cũng không nhìn, như tỉnh mà không tỉnh, như mộng mà không mộng. Ha ha, có thể hôm nay có chút say rồi.
“Ngươi thật là kẻ lười biếng chỉ biết hưởng thụ nha.” Phía sau truyền đến thanh âm trong trẻo, tiếng bước chân nhẹ nhàng bước đến.
“Phiên à, chẳng phải bình thường ngươi sẽ ở chỗ nào đấy câu dẫn mĩ nam tử mà làm chuyện thị phi. Thế sao hôm nay lại bỏ qua mặt hàng tốt như Hàn Huyền Dịch chứ? Không phải là ngày hôm qua đi Vân Âm tự bái phật đã bị cảm hoá liền tu sửa tâm tính rồi chứ?”
“Ha ha a, ta nghe nói hôm nay có người nào đó bị Hàn Huyền Dịch nói thành tuổi già sắc suy, Phong, người nọ có phải ngươi không vậy? Như thế nào mà ngươi có thể kiềm chế không nhào ra cắn hắn mấy phát rồi tiện mồm chửi hắn một trận chứ? (sao ai cũng nói em Phong thích cắn người ^^) Có thù lại không báo chẳng giống ngươi chút nào.”
“Hắn đích thực là làm ta chướng mắt. Cỡ như ngươi cũng sẽ chẳng khiến hắn động tâm đâu. Suốt cả buổi tối ngày hôm nay hắn chỉ chú ý có Hân thôi, sẽ chẳng chú ý ngươi đâu. Bình thường nếu như khách nhân không chú ý tới ngươi, chẳng nhẽ ngươi lại ngồi yên, không đi tìm cách câu dẫn người ta bằng được ấy chứ?”
“Khó có ai làm cho Hân động tâm, ta sao có thể làm trò độc ác với hảo huynh đệ trong lòng ngươi chứ?”
“Ngươi biết Hân gặp nguy hiểm, sao lại không mau đi giúp hắn?” Ta nói.
“Ngươi muốn thì tự ngươi đi! Hàn Huyền Dịch không phải đầy một bụng xảo quệt sao, ta đây đâu đủ bản lĩnh câu dẫn hắn. Phong, ngươi cũng chẳng cần phải giở thủ đoạn, cẩn thận ăn trộm gà không được còn mất thêm nắm gạo. Ngươi cũng không phải người bảo hộ của Hân, Lâu chủ cho hắn làm Hồng bài, tự khắc sẽ chăm lo cho hắn. Ngươi nếu làm sai sót bị người khác bắt được nhược điểm, rồi ta xem ai sẽ đến cứu ngươi!” Phiên cũng không phải người đơn giản dễ bị người khác khích tướng lừa gạt, cho nên ta với hắn một chút biện pháp đối phó cũng không có.
“Ai, Phiên à, ngươi cũng biết, ta là người duy nhất từng khiến cho Hân thay ta chịu khổ, ta chỉ muốn bồi đền đáp hắn thôi.”
“Lương tâm ngươi tốt vậy sao? Ta đối với ngươi tốt như vậy mà có một chút cũng chưa từng báo đáp cho ta. Cận thương ngươi như vậy, mà ngươi toàn làm hắn tức đến bốc khói trên đầu. Trên đời này còn có người khiến cho ngươi phải áy náy lương tâm, ông trời thật có mắt a!”
“Gì chứ! Ngươi chẳng phải là gây họa bao nhiêu lần toàn là ta với Cận đứng ra thay ngươi nói tốt mới bình yên được vậy. Còn có Hân hiền lành nữa, ngươi cũng đâu bỏ qua, toàn trêu chọc hắn!”
“Ngươi thì không thế chắc?”
“Đấy chẳng qua là cách quan tâm chăm sóc đặc biệt của ta thôi.”
“Ta đây cũng thế chứ bộ!”
Ách! Hai người đều là loại siêu cấp mặt dày, đệ nhất đanh đá trong Tuý Phong lâu không phải chúng ta thì là ai chứ. Đương nhiên, có đôi đối thủ như chúng ta cũng rất là đắc ý.
“Ngươi hôm nay làm sao vậy?” Phiên có thói quen làm loạn chẳng thèm kiêng nể gì ai, nhưng hôm nay quả thực thái độ rất khác thường.
Chẳng thèm hé răng, chỉ với tay qua lấy bầu rượu trên tay ta, hung hăng ngửa cổ uống một ngụm. Hàn ý lạnh lùng từ người hắn toả ra, làm cho ta bất giac rụt cổ lại.
“Nói đi. Ai đắc tội ngươi, ta giúp ngươi trừng trị hắn.”
“Ngươi nói thử xem, trên thế gian này liệu có người nào thuần khiết, không dính một tia dơ bẩn nào tồn tại không? Giống như hài đồng chân thiên khả ái, thuần khiết vô cùng.”
Đợi tới nửa ngày mới phun ra một câu như thế. Ta chẳng hiểu gì cả.
“Ngươi cho rằng làm hài đồng thì là thuần khiết vô tội sao? Ta nhớ rõ bản thân ta sinh ra chưa gì đã bị người ta gọi là tiểu ác ma. Người hồn nhiên thì khẳng định có, Hân là minh chứng đó thôi. Còn không dính một tia dơ bẩn sao? Ta không tin. Sinh ra đã là nhân tính bàn ác. Ngươi từ bao giờ lại muốn tin con người nhân tính bản thiện chứ?”
“Hân là một kẻ nhu nhược ngu ngốc, chỉ biết trốn sâu trong lâu đánh đàn trốn tránh sự thật.”
“Có trốn cũng cấm sao? Thấy trong sạch mới thoả mãn à?”
” Ngươi cũng đâu có thích cái khuôn khổ thanh cao của hắn. Hừ! Thân là kỹ, thanh cao hồn nhiên, có nổi sao? Ai thèm tin chứ. Người người đều nói chúng ta vô sỉ không biết xấu hổ, chỉ vào chúng ta với danh phận là điếm, liệu trốn nổi không…trên đầu từ lâu chỉ có tiếng xấu mà thôi!”
… …
“Phong, ngươi nói đôi mắt như thế nào mới là đẹp nhất? Hồn nhiên vô cùng, giống như tất cả trong hắn đều biểu lộ ra ngoài. Nóng nảy, có thể làm cho người ta tan biến, nhân hậu, lại làm cho ngươi có cảm giác như một thân dơ bẩn của mình có thể được thanh tỉnh.”
Một giọt nước mắt băng lãnh chợt rơi trên trán ta, lăn qua bên mặt, chầm chậm theo xuống khoé môi, vươn đầu lưỡi, ta nếm, đắng chát.
“Ngươi gặp được sao? Hắn là ai?”
“Một người sống nhờ vào Vân Âm Tự, một kẻ điêu khắc tượng phật nghèo hèn.”
“Gặp qua rồi thì thôi quên đi. Coi như là một giấc mộng đẹp thôi.”
“Ta đối với hắn không quên được. Ta bị hắn mê hoặc. Chỉ một lần hắn liếc mắt nhìn ta, mà hồn phách ta như bị kéo ra. Ta, chẳng còn có cái gì trong đầu cả…. Ta thấy trong mắt hắn, không có gì là thường nhân dục vọng, cũng chẳng có cái gì là phân biệt người cao quý hay ti tiện, hắn chỉ nhẹ nhàng nhìn tượng phật, giống như nhìn thấy ham mê của mình. Hồn nhiên, nóng bỏng, uyên bác nhân từ. Hắn, giống như là Phật chủ hạ phàm vậy.”
“Có điều, nhưng cái như thế chúng ta sẽ vĩnh viễn không có được. Ngươi cần gì phải lưu luyến không muốn rời như thế?”
“Ta biết, sinh ra trong kỹ viện, làm nam kỹ, lấy sắc dị nhân, phóng túng buông thả, chẳng biết thẹn, sa ngã rồi cũng coi đây là cuộc sống, ta nhất định sẽ ở trong kỹ viện khô héo đến già. Thế nhưng, ông trời đã sắp đặt cho ta gặp hắn, làm cho ta quyến luyến hắn! Ta chẳng mong muốn nhiều lắm, chỉ hi vọng hắn có thể lưu tình liếc mắt nhìn ta một cái. Một cái nhìn là đủ rồi! Như thế ta trước khi chết có thể mãn nguyện với một mảnh hồi ức tình duyên này. Vốn chỉ là sinh mệnh rẻ mạt, ta dù có chết cũng muốn thực hiện nguyện vọng này!”
“Ngươi không cần phải chết…Đừng như vậy coi thường chính mình. Tình ái giống như thiêu thân đâm đầu vào lửa, chắc chắn sẽ đau khổ, ngươi hà tất phải chấp nhận kết cục như thế… Sống một đời thật yên lặng, không được sao?”
Ta rất sợ, gắt gao ôm lấy hắn. Năm đó bị mua tiến lâu đồng trang lứa chỉ còn Hân cùng Cận, những người còn lại hoặc là không đủ tư sắc hoặc là chẳng đủ xảo quyệt mà không tồn tại được, chịu bao khách nhân hành hạ,đều dần dần mất đi… Chỉ có, chỉ còn chúng ta khó khăn lắm mới tồn tại được, ngươi vì sao lại muốn tìm đường chết?
“Chờ tới lúc mà ngươi cũng dính vào tình duyên, nhất định sẽ tự biết vì sao ta thế này….Đừng lo cho ta, Phong, ta không hề muốn chết, ta sẽ hảo hảo quý trọng chính mình.”
“Chắc chắn là do ngươi làm quá nhiều chuyện xấu, thế nên ông trời phái người đến trừng phạt ngươi.” Ta không cam lòng. Vốn chỉ là hạ nhân, yêu thương người nào đó sẽ chỉ làm cho chính mình bị tổn thương mà chóng chết. Đã từng chứng kiến qua bao nhiêu tiền bối hậu bối động chân tình với khách nhân, cho rằng rồi mình cũng sẽ thoát ly bể nhục, đến cuối cùng lại là vết thương đầy người mà chết bi thảm, làm gì có ai có tâm chứ? Chẳng phải, người như chúng ta vốn không thể động tâm sao?
“Nếu đây là ông trời trừng phạt ta, ta sẽ vui vẻ đón nhận.”
Ngươi còn dám cười vui vẻ thế sao! ta phát khóc trong khi ngươi lại dám cười! Ta lằng nhằng thừa lời tốn hơi với ngươi rồi, để ta phát điên lên mà cắn cho ngươi một trận, cắn cho ngươi chết đi, đỡ phải lo sau này khổ sở lo lắng cho ngươi.
” Giúp ta giao cho hoà thượng Vân Âm Tự một bức thư, để hắn cho ta đi chùa tham thiền một tháng.”
“Hắn không đồng ý thì làm sao bây giờ?”
“Ngươi không phải sư thúc của hắn sao? Ngươi mà không làm hắn đáp ứng thì ta sẽ cho toàn thành biết quan hệ của hai ngươi đấy.”
Thương thay cho vị hoà thượng này rồi! Ngươi có trách thì trách Sư tổ ngươi biết tích đức truyền đạo chi tâm cho đúng ngươì, nằng nặc nhận ta làm đồ đệ bằng được, ép ngươi thu nhận ta vào chùa, khiến cho phật môn lại đi chào đón một vị sư thúc là kỹ nam.