“Hiểu phong đã từng hưởng qua cái loại tư vị này, cho nên có thể hiểu được.”
Còn nhớ lúc bản thân trải qua thấy khó có thể chịu được, bao lâu rồi thật không còn có nhiều cảm giác lắm, chỉ còn lại có vài đau thương giống như là bất đắc dĩ. Nhưng trời cao thương ta, ta rất ít khi than thở hay thấy mình bi thảm như thế nào, có thể sống sót được tới bây giờ cũng đã thực không dễ dàng, cho nên ta luôn tự nói với mình, nhìn về phía trước xem, đi về phía trước đi, phía trước nhất định sẽ có ngày hạnh phúc.
“Thật vậy sao? Ngươi đã từng trải qua… Vậy ngươi làm thế nào mà vượt qua được?” Nhìn ánh mắt mỏi mệt của ta, Hoàng thượng ngồi hao tâm tốn sức cố gắng đánh giá.
“Cầu mà không được, buông tha là sẽ xong thôi. Hiểu Phong xuất thân hèn mọn, tâm nguyện lớn nhất là mong cho người nhà bình an, có cuộc sống yên ổn, biết mình không có tư cách hưởng mấy thứ đó nên cũng không nghĩ nhiều. Ảo tưởng sự vật tốt đẹp trong thế gian, chẳng bằng nhìn xem chung quanh mình đã có đầy đủ hết thảy rồi. Hoàng Thượng, người nhìn xem.” Ta kéo hắn đi đến đứng ở dưới tán cây hoa mai. “Hoa nở nhiều rất đẹp. Bất luận khi ngắm hoa lòng người đang như thế nào, nó cũng không bị ảnh hưởng gì cả, từng năm lặp đi lặp lại, vô ưu vô lo chỉ chờ ngày nở rộ. Làm người có nhiều phiền não như thế, giai nhân chúng ta trong lòng suy nghĩ ham muốn nhiều thứ lắm. Đôi khi nghĩ học theo hoa cỏ cây cối, cái gì cũng cần nữa, có khi còn dễ sống hơn.”
“Ngốc tử, chuyện trong thế gian, như thế nào lại có thể vô tâm không đánh giá? “Hoàng Thượng thở dài một hơi.”Trẫm từ nhỏ luôn không ngừng ham muốn, không ngừng tính kế, cái gì cũng không thể không suy nghĩ, trẫm biết mình rồi cũng có ngày chấm dứt sinh mệnh này.”
“Hoàng Thượng…”
“Thôi nào. Không nói chuyện này.” Hoàng đế quay sang cười cười với ta.”Trẫm hôm sẽ chỉ cùng ngươi hảo hảo ngắm hoa, cái gì cũng không muốn nghĩ nữa, thoải mái một lát đi.”
“Hảo, hôm nay chúng ta cái gì cũng không muốn nghĩ nữa, chỉ vui vẻ ngắm hoa uống rượu, tiêu diêu tự tại một hồi.” Ta giúp đỡ hắn đi trở về đình viện nghỉ chân, uống rượu đánh đàn, phẩm trà ngắm hoa, thật vui vẻ mà trôi qua nửa ngày. Năm nay có vẻ mùa đông so với năm ngoái rét lạnh hơn nhiều, gió thổi qua, cuồn cuộn cuốn theo tuyết lên không trung tạo tành một khung cảnh kì lạ như vũ điệu của những bông tuyết, dần dần, trên trời mênh mông sắc hồng có mai vàng lúc ẩn lúc hiện, quả thực là tuyệt đẹp.
“Phong, có lạnh hay không?” Hoàng đế ôm lấy ta, theo mắt ta nhìn ra bên ngoài xem.”Đang nhìn cái gì thế?”
“Tuyết ghê gớm thật, sang năm thu hoạch nhất định rất khá.” Ta quay đầu lại hôn hôn lên mặt của hắn.”Thiên hạ thái bình, dân chúng có cuộc sống yên ổn, Hoàng Thượng tự nhiên sẽ có ít bận rộn đi rất nhiều, cũng sẽ có nhiều thời gian hơn để bồi Hiểu Phong ngắm hoa uống rượu.”
“Trẫm về sau sẽ ở bên bồi ngươi thật nhiều. Ngươi thường xuyên phải ở một mình trong tẩm cung chắc chắn rất buồn, trẫm hy vọng ngươi có thể vui vẻ khi ở bên trẫm.”
“Có thể hầu hạ Hoàng Thượng là phúc khí lớn nhất đời vi thần. Thần không dám cầu nhiều lắm. Huống chi trong hậu cung các vị nương nương đều đang chờ Hoàng Thượng, nếu làm vậy thành ra Hiểu Phong một mình độc chiếm sủng ái của người, chỉ sợ đại thần bên ngoài đều đã bất mãn. Hoàng Thượng trong lòng có ta, như vậy đủ rồi.”
“Thật là một đứa nhỏ hiểu chuyện.” Hắn hít một hơi, đem ta ôm thật chặt vào trong lồng ngực.
Từ đó về sau, Hoàng Thượng đối với ta càng lúc càng sủng ái, cũng càng lúc càng tín nhiệm. Mỗi ngày đều cho ta bồi ở ngự thư phòng phê chuẩn tấu chương, thấy ta xử lý công văn không tồi, đã đem rất nhiều tấu chương giao cho ta sửa sang sau đó mới phê duyệt lại. Hắn còn cho ta bồi hắn đi vào triều, vài lần đầu ta rất háo hức đi cùng, đáng tiếc Cận không ở đó, chỉ có thể đứng nhìn một cách nhàm chán xem các đại thần vì một ít việc nhỏ đơn giản mà cãi nhau không ngừng, thực làm cho người ta đầu cháng váng, não trướng phình ra, sau này ta quyết ở lại giường không bao giờ … đi nữa.
“Hiểu phong ngoan nào, mau đậy đi. Nên vào triều sớm chứ.”
“Không muốn đâu.” Ta rúc vào ổ chăn ấm, lạnh quá, không muốn mà.”Ta không muốn đi chỉ nhìn mấy lão nhân cãi nhau, ta muốn đi ngủ.”
“Ngươi không phải đáp ứng một tấc cũng không rời trẫm sao?” Hoàng đế dùng sức lật chăn của ta, ta gắt gao ôm thành một đống, tiến lui vào góc giường.”Hoàng Thượng, ngài tạm tha cho ta đi. Lâm triều thật nhàm chán chết đi được ấy, ta thật sự không thích nữa đâu. Ngài cho ta ngủ thêm một lát thôi.”
“Không được. Trẫm phải có ngươi cùng đi. Mau đứng lên nhanh.” Hắn phụng phịu hù ta. Ta không để ý tới hắn, rúc đầu càng tiến lui vào chăn, thân thể cuộn thành một đống tiếp tục ngủ. Ngày lạnh như thế này, ta không có hứng thú nhìn một đám lão nhân bộ dạng xấu xí chỉ biết cãi nhau, tuy rằng còn có một chút nhân tài trông có vẻ tuổi trẻ anh tuấn đó, cả Hàn Huyền Dịch, người khác đều đem ta làm trò cười đứng cạnh Hoàng thượng, ta không đi thì càng đỡ bị bọn họ trừng mắt nguyền rủa.
“Ha hả… Tiểu lười biếng, cho ngươi cơ hội đi mà cũng không muốn.” Hoàng Thượng không lay chuyển được ta, đành đi một mình. Ta chui ra khỏi cái chăn thở hổn hển mấy hơi thở, sau đó lại ngoan ngoãn tiếp tục ngủ lại. Ta chả ham mấy cơ hội gì, ta chỉ phải ngoan ngoãn chờ Cận tới đón ta là tốt rồi.
Chớp mắt một cái, năm mới đã đến. Tuy rằng ta là lần đầu tiên đón năm mới ở trong hoàng cung, nhưng đúng là nơi này lễ nghi phiền phức nhiều lắm, làm chuyện gì đều là phải có nề nếp, không còn có tí gì lạc thú hết. Nếu biết yến hội trong cung mà không có Cận, ta đều trốn lại ở trong Càn Khôn cung không ra khỏi cửa. Nhớ những lúc còn ở lại trong lâu kia, những ngày nhẹ nhàng nhất chính là lúc đón năm mới, cơ hồ không có khách nhân tới cửa, chúng ta có thể tha hồ ở trong phòng hảo hảo dạo nhạc ăn chơi thỏa thích.
Hai năm đầu, mọi người nói chung còn nhỏ cả, bốn người ở chung một cái giường trải ra nằm nói chuyện. Ta cùng Phiên nói không được hai câu liền quay sang đánh nhau chí chóe, Hân ở một bên sốt ruột khuyên can, Cận cuộn người trong chăn ngồi xa nhất chỉ cười nhìn chúng ta hồ nháo. Lúc mệt mỏi thì rủ nhau đi xuống bếp lục lọi đồ ăn. Mùa đông rời giường chậm, bánh mỳ đã sớm được nhào, chúng ta nhóm lửa ngay tại trong phòng để nướng ăn. Bánh mỳ nướng thơm lắm, Cận mới ăn một miếng đã bị ta đoạt mất. Sau đó bị cướp nhiều quá rồi, Cận không còn để cho ta cướp nữa, trái lại giật trộm ăn của ta. Ta đem bánh mỳ cắn ở trong miệng, lấy tay ngăn cản hắn. Cận nóng nảy, há mồm cắn một nửa cái bánh mỳ, thế là chúng ta thi ăn, vì tranh đoạt miếng bánh mỳ cuối cùng mà võ mồm giao đấu. Cận bình thường sẽ gặm cái bánh mỳ cuối cùng mới chịu âm mồm, thậm chí không quan tâm cắn cả vào môi của ta để trừng phạt. Ta nghĩ tới bao nhiêu mỹ thực đều bị hắn cướp sạch thì cực kì bực bội, giả vờ nước mắt ngắn nước mắt dài nhào vào lòng Hân kể khổ,một bên thì khóc một bên bắt Hân đòi lại công đạo cho ta. Cận ở bên cạnh trừng mắt với ta, vẻ mặt bất mãn. Ta làm cái mặt quỷ hướng đến hắn, càng khóc lóc với Hân hơn nữa. Phía sau Phiên chạy tới phi chưởng đá ta bay mấy vòng, ôm Hân bắt Hân phải nhường đồ ăn cho hắn. Ta vừa định đứng lên, lại bị Cận tóm chân, không thể động đậy. Phiên rất đắc ý hướng ta nháy mắt mấy cái, ung dung nằm ở trong lòng Hân hưởng thụ. Ta ở bên cạnh tức giận đến phát điên, phản công lao nhanh qua chỗ Cận đánh nhau, tay chân bị giữ không thể dùng, quay sang dùng răng nanh hung hăng cắn hắn, cắn tới mức cổ của hắn tất cả đều là hồng ấn. Cận cũng không cam tâm yếu thế, đem môi của ta cắn tới đỏ rực, còn ỷ vào sức mình hơn ta nên đem ta ấn xuống dưới, không lật lại được, hại ta bị Phiên nhạo báng bao nhiêu lâu.
Buổi tối chúng ta sẽ thả pháo hoa, không có những loại hoành tráng to đẹp như ở trong hoàng cung, hầu hết chỉ là pháo, thình thịch thình thịch thình thịch, cả đám người trong vườn nhảy loạn cả lên, tất cả mọi người bị oanh tạc chạy tứ tung, còn lại ba cái tên đầu sỏ chúng ta gây náo loạn lại còn kéo theo mỹ nhân Hân vô tội đi làm càn, vô pháp vô thiên, bị lâu chúa mắng cho té tát.
Sau này lớn, không nghịch ngợm giống như trước đây nữa. Thay vì bốn người tụ tập thì ta chỉ toàn ở với Cận. Chúng ta nằm ở trong ổ chăn, ôm nhau thật chặt, lặng lẽ nói chuyện thâu đêm suốt sáng. Nói không được quá vài câu lại cười, tiện đà võ mồm triền miên. Ôn nhu hôn thật lâu, so với những động tác thân mật thì nói chuyện còn làm cho ta vui hơn.
Ba tháng sau, Hoàng tử Cảnh Rừng hộ tống Thập lục công chúa đi Chiêu quốc hòa thân đã trở lại, theo hắn cùng đồng hành còn có đặc sứ của Chiêu quốc. Triệu kiến đặc sứ vào lúc ban đêm, Hoàng Thượng sai người chuẩn bị một đêm yến long trọng ở ngự hoa viên. Bởi vì hoàng hậu cùng hai vị quý phi đều tham dự, ta không thể ngồi ở bên người hoàng thượng, liền theo thân phận của chính mình là Tiêu Dao Hầu ngồi một ở góc ngồi im lặng ngây ngốc. Cái đặc sứ chiêu quốc kia chắc phải là một thuyết khách cực kì lợi hại, hắn an vị ở bên Hoàng thượng nói chuyện, đang nói gì đó không ngừng, làm cho mọi người cười to. Ta thấy Hoàng Thượng không có chú ý tới ta, liền yên tâm lớn mật tìm kiếm thân ảnh của Cận.
Hắn cùng một ít võ tướng ngồi cùng một chỗ, vung quyền uống rượu, xem ra rất vui vẻ. Ta mím môi rượu nhìn kỹ nhất cử nhất động của hắn. Cận trước đây và bây giờ khác nhau nhiều quá, đã không còn ôn nhu nhẵn nhụi như ngày xưa, có chút động tác lỗ mãng cùng mấy hán tử giống nhau hơi thô lỗ, dùng sức mà va chạm chén rượu, từng ngụm từng ngụm tiêu sái uống rượu, rượu chảy ra khỏi khóe miệng thì dùng tay áo gạt đi, tiếp theo lại cùng một người khác hô hoán đấu rượu. Cận như vậy làm ta thấy xa lạ, mặc cho ai thấy bộ dạng này của hắn đều không thể tưởng tượng được hắn trước kia cũng là một nam kỹ. Hiện tại, hắn là một nam nhi nhiệt huyết đầy hào khí, hăng hái, giơ tay nhấc chân cũng có điểm thô lỗ, nhưng cũng rất đáng yêu.
“Tiêu Dao Hầu một mình ở trong này ngồi uống rượu còn có thể cười vui vẻ một mình sao.”
“Vi thần thỉnh an điện hạ.” Nhị hoàng tử chẳng biết tại sao chạy tới chỗ ta, mặc dù hắn quấy rầy thanh tịnh của ta, nhưng cũng không thể không đứng lên hướng hắn hành lễ.
“Hầu gia thân phận tôn quý, lễ này của ngươi ta sợ không dám nhận nổi. Vừa rồi nhìn cái gì mà chuyên tâm như vậy?” Hắn đi tới bên cạnh ta, hướng tới đám võ tướng kia đánh giá qua. Cận vừa mới quay đầu lại nhìn thoáng qua bên này, chần chờ một chút, lại quay đầu cùng những người đó uống rượu.
“Nguyên lai Hầu gia thích những nam tử tráng kiện thân thể khoẻ mạnh. Liệu có phải là Phụ hoàng không thể thỏa mãn ngươi?” Hắn dán lại phía sau của ta, thổi nhè nhẹ vào bên tai.”Nghe nói công phu trên giường của ngươi đích thực rất cao, ngay cả Hàn Huyền Dịch cũng đã từng bị ngươi mê đảo, thực sự hối hận khi đem ngươi hiến cho Phụ hoàng.”
“Điện hạ, thỉnh ngài tự trọng.” Tay hắn đặt ở trên lưng ta, bị ta dùng sức kéo ra.”Ngài sẽ không sợ Hoàng Thượng trách tội sao?”
“Ha hả, Phụ hoàng còn đang bề bộn đi ứng phó sứ thần Chiêu quốc, không quan tâm tới ngươi. Huống chi ngươi ngồi ở cái góc âm u này đây, có bao nhiêu người để ý tới ngươi? Mọi người đều biết xuất thân của ngươi, ngươi có đi kể ra, cũng chẳng có ai tin ta vô lễ xâm phạm ngươi, chỉ có thể làm cho người ta tin người giở trò quyến rũ ta thôi.”
Thời điểm bất luận như thế nào đối ta cũng không lợi. Ở trong này, người vô tội đều có thể biến thành có tội hết. Ta không dám nhúc nhích, chỉ có thể tùy ý để cho tay hắn ở trên người của ta làm càn. Mà người chung quanh thì giống như cũng chưa từng chú ý tới sự tồn tại của chúng ta , tất cả đều đưa lưng về phía chúng ta vùi đầu uống rượu. Hắn kéo ta lui lại mấy bước, làm cho chúng ta hoàn toàn ẩn mình trong ở trong bóng tối, hắn càng lúc càng làm càn. Bàn tay lạnh lẽo chui vào vạt áo làm cho ta cả người đều run lên, tay kia thì đặt lên hạ thân của ta dùng sức tàn bạo.
“Không biết Hiểu Phong làm cái gì sai mà để cho điện hạ phải sinh phẫn nộ?”
“Ngươi làm sai nhiều việc như vậy. Mỗi một việc đều làm cho ta thực sinh khí.”
“Kia là ta thật sự có lỗi sao? Hiểu Phong chỉ là muốn tận tâm tận lực hầu hạ Hoàng Thượng, lại không biết như vậy cũng sẽ đắc tội điện hạ.”
“Hừ, đừng cho là ta không biết quan hệ trước kia của ngươi cùng Tô Mộc Cận. Các ngươi nghĩ sao nếu tất cả phanh phui hết ra? Lão Tam đích xác lợi hại, thu phục được một thuộc hạ giỏi giang, còn mang vào cạnh Hoàng thượng một tên do thám. Ngươi nói xem, nếu Phụ hoàng đã biết chân tướng, sẽ như thế nào?”
“Điện hạ không có chứng cớ, có thể nào mà khinh miệt ta?” Nếu có chút chứng cớ đã sớm nói cho Hoàng Thượng, còn dùng cách này mà uy hiếp ta sao? Thấy hắn phô trương, ta ngược lại càng trấn tĩnh hơn.”Điện hạ đối xử với ta như thế, rốt cuộc có đem Hoàng Thượng để vào mắt hay không? Ta không nghĩ cùng ai đối nghịch cả, chẳng qua người bị ép vào đường cùng chuyện gì cũng có thể làm đấy. Điện hạ, ngài nói ta cứ như vậy quần áo không chỉnh tề mà lao ra ngoài, Hoàng Thượng có thể giết ta hay không? Hay là về sau chậm rãi trừng phạt ngài? Vì một người như tiểu nhân mà chọc giận Hoàng Thượng, không đáng sao.” Hắn không còn ngạo mạn nữa, bỏ tay ra khỏi ngực ta.”Điện hạ là một người thông minh. Nên biết dã thú lúc nó đói bụng hoặc là bị tấn công thì mới có thể đả thương người… Hàn Tướng quân, đã lâu không gặp.” Thấy Hàn Huyền Dịch đang đi tới hướng bên này, ta chạy nhanh gọi hắn lại để thoát khỏi Nhị hoàng tử.”Như thế nào lại không thấy Nguyệt công chúa? Có phải mang thai quá mệt không?”
“Tạ ơn Hầu gia quan tâm. Thân thể Công chúa có chút không khoẻ, đã ở nhà tĩnh dưỡng. Nàng nhờ thần đưa cho Hầu gia bình dược, dặn Hầu gia dùng đúng giờ.”
“Công chúa thân thể không khoẻ, cũng đừng làm lụng vất vả. Cơ thể của ta đã khá rất nhiều, còn muốn tạ ơn ân cứu mạng của công chúa.” Ta tiếp nhận dược bình trong tay hắn, nặng trịch, ta không còn tận tâm làm việc cho các nàng, nhưng công chúa vẫn như cũ gửi dược liệu đưa vào cung, làm cho cơ thể của ta nhanh chóng phục hồi như cũ. Trong Càn Khôn cung cần chuẩn bị những gì thì Hàn Huyền Dịch cũng giúp ta làm được cực kỳ thoả đáng.”Còn muốn tạ ơn Tướng quân đã quan tâm… Nếu không phải…”
“Hẳn là đích… Thân thể của ngươi không tốt, cũng đừng… Điện hạ, sao ngài cũng ở chỗ này?” Hàn Huyền Dịch vốn là đang ôn nhu nhìn ta cười, tay cầm dược bình còn chưa buông, thì Nhị hoàng tử đột nhiên xông ra, hắn lập tức thay đổi sắc mặt, tay cũng rụt trở về.
“Ha hả, ta chỉ là đi ngang qua, quấy rầy nhã hứng của hai vị. Phụ hoàng chính là đang hướng bên này xem xét, có lẽ Hầu gia nên về đi. Hầu gia mê người như thế, khó trách phụ hoàng luyến tiếc ngươi như vậy.” Hắn làm như không có việc gì rời khỏi đó, làm cho ta cùng Hàn Huyền Dịch xấu hổ đứng ở tại chỗ, ta ngẩng đầu nhìn thấy Hoàng đế quả nhiên đang nhìn về phía ta, trong lòng hoảng hốt, vội vàng nói với hắn hai tiếng, liền lấy cớ say rượu quay về tẩm cung.