Giản Ngộ Châu công khai tình yêu lại khiến cho mạng xã hội sực sôi thêm lần nữa, các kênh truyền thông tranh nhau đưa tin, từ sáng đến tối đều có rất nhiều phóng viên chặn dưới nhà Lục Phồn, hi vọng có thể gặp được trực tiếp rồi phỏng vấn.
Mặc dù bên ngoài ầm ĩ đến vậy, đối với Giản Ngộ Châu và Lục Phồn, cuối tuần này vẫn ấm áp và bình thản như thường. Bọn họ chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, yên tâm hưởng thụ cuối tuần ý nghĩa của chính mình. Sáng thức hai, Giản Ngộ Châu nhẹ nhàng đánh thức Lục Phồn vẫn đang say giấc mộng, như thể khẽ cười: “Nên dậy đi làm thôi em”.
Lục Phồn mơ mơ màng màng mở mắt: “Mấy giờ rồi?”
“Bảy giờ.”
“Thêm năm phút nữa thôi.”
Giản Ngộ Châu bật cười, cũng nằm xuống ôm cô, không hối thúc nữa. Lục Phồn bị đánh thức cũng hoàn toàn tỉnh táo, cô xoay người, dựa vào trong ngực của anh: “Anh dậy khi nào vậy?”
“Hơn sáu giờ, đã làm xong bữa sáng cho em rồi.”
Nhìn người nào đó bày ra nụ cười lấy lòng, Lục Phồn khinh thường, bĩu môi.
Bởi vì hôm nay hai người đều phải đi làm việc, nên hôm qua trước khi ngủ cô đã nói rõ ràng, chỉ được làm một lần thôi, kết quả thì sao chứ? Sớm biết thế cô đã không mềm lòng, đá bay người nọ ra khỏi phòng có phải tốt hơn không.
Ngồi bên bàn ăn, sau khi đã ăn xong bữa sáng, hai người chia nhau đi rửa mặt, sau khi ra khỏi cửa, cả người đã không còn hơi thở chán chường của mấy ngày cuối tuần vừa qua.
Đứng trên ban công nhìn xuống, sau hai ngày, chỉ còn năm, sáu phòng viên vẫn phục kích nơi tiền tuyến, để tránh gặp phải những tình huống bất ngờ, Giản Ngộ Châu vẫn gọi cho bia đỡ đạn Trần Tiêu chạy tới.
Khi hai người xuống lầu, không biết từ đâu ra hai mươi mấy phóng viên ùa tới quay phim, chụp ảnh, Trần Tiêu mang theo mấy bảo vệ, nhanh chóng tạo thành hàng rào ngăn cản, mặc dù là thế, nhưng khi Lục Phồn cùng Giản Ngộ Châu lên xe, khuôn mặt cũng bơ phờ mệt mỏi, sau đó bọn họ nhìn nhau một chút, cùng lúc phải bật cười.
Trần Tiêu qua loa lấy lệ với nhóm phóng viên, quay lên xe rồi đóng cửa ầm một cái: “Lái xe đi.”
Tài xế nhanh chóng lái xe rời đi, hòa vào dòng người đông đúc. Trần Tiêu nhìn Lục Phồn rồi lại nhìn Giản Ngộ Châu, mãi đến khi Giản Ngộ Châu không nhịn được mà đưa mắt liếc lại, anh mới ho nhẹ một tiếng: “Cái đó, hai người cũng không tệ nhỉ.”
Giản Ngộ Châu trưng ra vẻ mặt “anh nói phí lời” ghê nhìn mình.
Trần Tiêu: “Ồ, hai người chưa đọc tin trên weibo sao?”
Lục Phồn: “Lại có chuyện gì mới ạ?”
Trần Tiêu khoát tay, nháy mắt với Lục Phồn: “Tự cô xem đi.”
Lục Phồn vừa nhìn thấy vẻ mặt đó của Trần Tiêu, trong lòng bất giác có dự cảm chẳng lành.
Đại não của cô nhanh chóng hoạt động, xác định bản thân không hề có lịch sử đen tối nào hết, mới hơi nghiêng người, chặn ánh mắt của Giản Ngộ Châu, sau đó chậm rải lấy điện thoại ra, đăng nhập weibo.
Không xem thì không biết, vừa xem đã giật mình, không biết từ lúc nào, tên của cô đã lên hot tìm kiếm.
#Lục Phồn Thẩm Uẩn Xuyên#
#antifan Lục Phồn#
#Đau lòng Vũ Trực#
... Cái quỷ gì thế này! Mặc dù không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng Lục Phồn lại bắt đầu chột dạ. Vừa vặn đúng lúc này, Giản Ngộ Châu thong thả đọc mấy tiêu đề bên kia lên, sau đó hơi nhíu máy lại, hỏi lại: “Có ý gì vậy?” Ánh mắt của Lục Phồn lóe lên một lúc, yên lặng không đáp.
“Vậy anh tự xem.” Nói xong, anh giành lấy điện thoại di động trong tay cô, sau đó một tay nắm lấy cổ tay của Lục Phồn, một tay nhấp mở những đề mục kia ra. Linh cảm chẳng lành của Lục Phồn ứng nghiệm, hông tin của cô đã bị cư dân mạng dùng mọi cách moi ra...
Sau đó một blogger viết bài dài đăng tải, đưa hết tất cả mọi thông tin, quá trình, tự thuật, sau đó rất nhiều người phối hợp chụp thêm hình.
Xuyên Xuyên Xuyên tình yêu của tôi moa~: Gào khóc, phim điện ảnh mới ra có đồ khỉ mới xem! Nam chính quá sát phong cảnh mà, cứ ép người ta đến phát phiền lên được, Xuyên Xuyên là giỏi nhất! Thẩm Uẩn Xuyên ơi!
Xuyên Xuyên Xuyên tình yêu của tôi moa~: Thực ra tôi thấy Xuyên Xuyên tốt hơn Tử Trực Nam rất nhiều! Lúc nào mặt Tử Trực Nam cũng xị ra hết cả, như kiểu vợ mình bỏ theo trai còn mang theo năm triệu tệ ấy
Xuyên Xuyên Xuyên tình yêu của tôi moa~: Nghe nói gần đây Tử Trực Nam mập ra, người hâm mộ chạy mất, xem ra sắp mất fans rồi. Chuẩn bị tới đây nhân khí của cục cưng Xuyên Xuyên sẽ vượt qua hắn đó.
Bình luận trong bài đều là fan của Giản Ngộ Châu, vô cùng sôi nổi, hết sức đau lòng.
Sau đó là đến cao trào, không biết Thẩm Uẩn Xuyên thiếu căn cơ hay chê việc này còn chưa huyên náo đủ, blog kia đăng tải tiếp hình ảnh Thẩm Uẩn Xuyên gửi lời cho Lục Phồn: “Tử Trực Nam mập quá phải giảm cân”, cộng thêm lời bình: Chúc cô may mắn nhé.
Bạn bè trên mạng: Cứ xếp hàng xem kịch vui trước đã! Sao Giản Vũ Trực còn chưa xử lý nhỉ! Đối thủ một mất một còn của anh đã phát chiến thư rồi kìa! Vợ mình còn đứng về phía Xuyên Xuyên nữa đấy! Là đàn ông thì không thể nhịn được!!
....
Lục Phồn nhìn trời rồi lại nhìn đất, với tinh thần lợn chết không sợ nước sôi: “...” Giản Ngộ Châu nhìn cô một cách rất sâu xa: “Em có cần giải thích một chút không?”
Lục Phồn biết dù bây giờ cô có tránh cũng không sao thoát được, đành phải nhắm mắt nhắm mũi nói: “Khụ, cái kia, em coi Xuyên Xuyên như em trai thôi mà, còn em là fan chị gái đó, ừm.”
Giản Ngộ Châu nhíu mày: “Anh không đẹp bằng Thẩm Uẩn Xuyên à?” Lục Phồn ngửi thấy có gì đó rất chua, cô lập tức dụ dỗ: “Không có không có, đều đẹp như nhau.”
“Anh mập lên thì em vui thế à?”
“Không có, không có, không vui gì hết.”
“Anh ít fan thì em vui vẻ ngất trời sao?”
“Không có không có, em khổ sở thay anh.”
Lục Phồn cố sức trợn mắt lên, để Giản Ngộ Châu có thể thấy rõ sự chân thành trong đôi mắt của mình, nhưng đáng tiếc Giản Ngộ Châu vẫn cứ xị mặt ra, không có vẻ gì là trời quang mây sẽ tạnh.
Trần Tiêu nhịn cười đến nội thương, bây giờ còn được chứng kiến vẻ mặt “cậu bé không vui, cậu bé bị oan” của Giản Ngộ Châu thì chỉ muốn ôm đùi mà cười cho thỏa thích.
Rất nhanh sau đó đã đến đài truyền hình, Lục Phồn liếc nhìn người nào kia vẫn còn đang hầm hầm bực bội, cô khẽ ho khan một tiếng. “Thế... em đi trước nhé?”
Giản Ngộ Châu hờ hững khẽ hừ một tiếng. Lục Phồn kìm nén khóe môi muốn nhếch lên, mở cửa xe ra, quả nhiên Giản Ngộ Châu đưa tay kéo cô lại. Lục Phồn quay đầu lại hỏi: “Sao vậy?”
Giản Ngộ Châu dừng một lát: “... Buổi tối nhớ về nhà sớm.”
“Được”. Lục Phồn cười cười, vẫy tay từ biệt. Tài xế nhìn Thấy Giản Ngộ Châu đang khoanh tay trước ngực, lông mày nhíu chặt thì không biết làm sao.
Trần Tiêu đẩy đẩy anh: “Thôi đi, cậu là đàn ông sao mà bụng dạ lại hẹp hòi thế chứ, hơn nữa có phải bây giờ cậu mới biết Lục Phồn thích Thẩm Uẩn Xuyên đâu...”
“Dùng từ khác được không, sùng bái, hâm mộ, cái gì cũng được.”
Trần Tiêu cười ha hả: “Sao trước đây tôi không biết cậu hẹp hòi vậy nhỉ, ghen tuông với một chàng trai kém mình đến tận năm tuổi, cậu được đấy.”
Giản Ngộ Châu lườm anh một cái, tự mình trầm tư hồi lâu, đột nhiên hỏi lại: “Thế rốt cuộc giữa tôi và Thẩm Uẩn Xuyên, ai đẹp trai hơn?”
Trần Tiêu khoát tay lia lịa: “Tôi là thẳng nam, đừng hỏi tôi vấn đề này.”
Giản Ngộ Châu không tiếp tục xoắn xuýt với chủ đề này nữa, anh vỗ đùi: “Anh sắp xếp đi, tôi muốn làm khách quý trong chương trình kỳ này của Lục Phồn.”
“... Cái gì?” Người ta còn chưa mời cậu đâu?
“Có chương trình gì cũng phải hoãn hết đấy. À, đúng rồi, nghe nói công ty Olmy mới mở một thương hiệu đồng hồ muốn mời Thẩm Uẩn Xuyên làm người đại diện, anh giành hợp đồng này về cho tôi.”
Trần Tiêu: “... Lúc trước, người phụ trách của họ tới tìm thì cậu tự mình từ chối, giờ lại muốn đi cướp...”
“Cần thể diện làm gì? Cứ cướp đi rồi tính.”
... Hình như đàn ông rơi vào lưới tình rồi đầu óc đều không bình thường vậy sao?!
Lục Phồn bước xuống xe, đi thẳng về phía đài truyền hình, cô cảm giác ánh mắt từ bốn phương tám hướng chĩa về đây, có hiếu kỳ quan sát, có xem thường khinh bỉ, thôi cứ bỏ qua hết đi.
Không quản được miệng của người khác, chẳng nhẽ cô còn không quản được tâm trạng mình hay sao. Phương Duệ có tới thăm một lần, thấy tâm trạng cô không bị ảnh hưởng gì mới yên tâm hơn trước, cười cười trò chuyện một lúc rồi bỏ đi.
Những đồng nghiệp ngày thường ít khi gần gũi quan tâm, giờ cũng muốn lấn sang siết chặt quan hệ, đến lúc ăn cơm trưa ở căng-tin, không kể có quen biết hay không, ai cũng tới hỏi thăm cô một chút.
Trong lòng Lục Phồn cảm thấy hơi quái dị, nhưng trên mặt không biểu hiện điều gì, vẫn khách sáo chào đáp lại.
Buổi chiều là cuộc họp như thường lệ, thái độ của Tổng giám đốc với cô cũng khác biệt rõ ràng, thậm chí sau khi cuộc họp kết thúc, ông ta còn giữ cô lại, tỉ mỉ thảo luận về chương trình kỳ sau.
Đãi ngộ mới tăng cao như vậy, đương nhiên sẽ có không ít người ghen ăn tức ở, chẳng qua nghĩ đến việc bây giờ Lục Phồn là bạn gái của Giản Ngộ Châu, ô dù to đến vậy, cô ta còn cần quan tâm tiết mục này có ai xem hay không nữa?
Đương nhiên đài truyền hình vẫn phải đề bạt cô, sau khi suy nghĩ thông suốt những điểm ấy, đồng nghiệp cùng ban chỉ có thể có thể nuốt cục tức vào lòng, chuyên tâm làm tốt chuyện của mình.
Năm giờ chiều, Lục Phồn tan làm trở về nhà, cô đoán chắc Giản Ngộ Châu vẫn chưa về được đâu, cởi áo khoác, lấy điện thoại di động ra, hỏi thử xem tối nay anh có về ăn cơm tối.
Thời gian dưỡng bệnh của Giản Ngộ Châu vẫn còn chưa kết thúc, hôm nay anh phải đến trung tâm hồi phục chức năng để kiểm tra tình trạng phục hồi của xương đùi bên phải, vừa nhìn thấy tin nhắn của Lục Phồn đã trả lời ngay lập tức.
Giản Ngộ Châu: Anh sẽ về ngay thôi, em đói thì ăn trước đi, phần anh một ít là được.
Lục Phồn cười cười, để điện thoại di động xuống, vào phòng bếp để chuẩn bị thức ăn. Đến sáu rưỡi tối, Trần Tiêu đưa Giản Ngộ Châu về nhà. Người nào đó lúc ngoài cửa vẫn còn phi bước như bay, nhưng vừa nhìn thấy Lục Phồn đã giả vờ kêu đau khổ sở, nói gì mà bài tập phục hồi chức năng kinh khủng lắm, Trần Tiêu đảo mắt sang chỗ khác, tránh kẻo mắt mình mù mất, vội vàng rút lui.
Lục Phồn còn không hiểu Giản Ngộ Châu đang giả bộ hay sao, buổi tối hai ngày trước, biểu hiện của anh có vẻ gì là đau chân đâu cơ chứ.
Chẳng qua, trẻ con ấy mà, muốn dỗ dành, cho nên cô đành nín cười, đỡ anh ngồi xuống ghế sopha: “Bác sĩ nói thế nào?”
Giản Ngộ Châu nhân cơ hội sờ soạng eo của Lục Phồn một lúc, đầu cũng mềm nhũn dựa vào bả vai cô: “Bác sĩ nói không thể vận động mạnh, chỉ có thể vận động nhẹ nhàng thôi.”
“Ồ... Vậy đêm nay anh ngủ ở phòng khách đi.”
“...”
Giản Ngộ Châu trầm mặc một lúc, nghiêm túc đáp.
“Anh có thể không dùng đến chân mà.” Lục Phồn giả vờ nghe không hiểu: “Tường ngủ của anh xấu lắm, em không muốn ngủ cùng giường với anh đâu.”
Câu này là nói thật, mấy tháng trước anh vẫn phải treo chân, tư thế ngủ bị giới hạn, hai người ngủ chung giường vẫn bình an vô sự. Kết quả là hai ngày nay, chân anh khỏi rồi, lúc ngủ lại bắt đầu xoay ngang xoay dọc, nhiều lần Lục Phồn bị anh ép đến tỉnh giấc, vừa tỉnh lại đã bực bội đến bật cười, tứ chi của người nào đó đang quấn lấy cô hệt như gấu koala, nửa người lật úp, cô cũng sắp bị ép xuống nệm bông luôn rồi.
Nhớ lại chuyện người nào đó khi uống say lại muốn ôm gấu bông đi ngủ, Lục Phồn nghĩ thầm, hóa ra lúc bình thường anh cũng giống vậy sao? Xem cô thành gấu bông rồi đấy à?
Dường như Giản Ngộ Châu cũng nghĩ đến chuyện gì, anh ngượng ngùng nói: “Sau này anh sẽ chú ý...”
Lục Phồn bĩu môi mặc kệ anh, đi vào phòng bếp dọn bữa tối ra, hai người ngồi ở bên bàn trà, ăn tối.
Sau khi Lục Phồn tắm rửa xong, vừa bước vào phòng ngủ, quả nhiên Giản Ngộ Châu đã mặt dày mày dạn nằm trên giường của cô, một bộ dạng mặc bão táp mưa sa cũng không sờn lòng, thậm chí Lục Phồn còn có ảo giác, một giây sau anh sẽ đưa tay chống đầu, nhìn cô rồi ngoắc ngoắc hai tay, đến đây đến đây nào.
... Hình ảnh đẹp quá. Lục Phồn lắc đầu một cái. Cô cũng không muốn để Giản Ngộ Châu phải ra phòng khách ngủ.
Thế là, lên giường, nằm xuống, Giản Ngộ Châu lập tức xoay người, lấy cùi chỏ chống nửa người dậy, cũng không đến nỗi ép vào cô: “Hôm nay tới đài truyền hình có phiền phức gì không em?”
“Không có.” Lục Phồn không muốn tán gẫu đề tài này: “Anh chưa ngủ à?”
“Em muốn ngủ hả?”
“Ừm. Ngủ đi.”
Hình như Giản Ngộ Châu hơi thất vọng, giúp cô đắp kín chăn. “Vậy em ngủ đi, anh nhìn em ngủ rồi sẽ ngủ.”
Lục Phồn ừ một tiếng, nhích lại gần, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy hông anh, Giản Ngộ Châu nhẹ nhàng vỗ lưng cô từng cái một.
Không biết sau bao lâu, Giản Ngộ Châu cúi nhìn, hình như lông mi của ục Phồn vẫn đang khẽ run lên. Anh bật cười, véo nhẹ lên eo cô một cái: “Cố ý giả vờ ngủ để gạt anh à?”
Lục Phồn sợ ngứa, lập tức co người lại: “Em ngủ thật rồi!”
Giản Ngộ Châu thấy cô cong người thì động tác trêu chọ cũng có mùi vị hơn, mãi đến khi cánh tay của anh gian xảo tiến vào trong quần áo, Lục Phồn mới ngưng cười: “Anh mới nói không được vận động mạnh nữa mà.”
Giản Ngộ Châu kìm nén suốt bao lâu, anh cúi đầu, ngấu nghiến hôn cô đầy cuồng nhiệt: “Anh nói có thể không cần dùng đến chân mà.”
Nước chảy thành sông.
Giản Ngộ Châu đưa tay tắt đèn. Không lâu sau, căn phòng ngập trong bóng tối, nghe tiếng thở vẫn vang lên dồn dập, đan xen hòa lẫn, khiến cho người ta vừa nghe thôi đã đỏ mặt đến tận mang tai.
Sau khi đã vui vẻ một lần, Giản Ngộ Châu không vội vàng nữa, cũng không chịu đi ra, cứ quấn lấy cô như thế: “E nói xem, anh với Thẩm Uẩn Xuyên, ai đẹp trai hơn?”
Lục Phồn bị anh làm cho mơ mơ màng màng, trong lúc hốt hoảng nghe thấy câu hỏi này, trong lòng thâm mắng anh đến máu chó đầy đầu, ăn giấm chua lắm thế, chỉ một câu nói thôi mà ghi thù đến vậy, còn vào thời điểm này...
Giản Ngộ Châu cúi đầu, khẽ hôn lên mặt cô mấy cái, cố kìm nén dục vọng, lại nhỏ giọng hỏi thêm lần nữa: “Ai đẹp trai hơn?”
Lục Phồn bị anh giày vò không chịu nổi: “Anh đẹp trai hơn, anh đẹp trai nhất...” Lúc này Giản Ngộ Châu mới cảm thấy hài lòng: “Ngoan, đây là khen thưởng cho em.”
Trong phòng lại vàng lên những tiếng thở mệt nhoài không dứt.