Tôi điền thêm vào danh sách các điều vi phạm của Wyatt ngay khi chúng tôi về nhà, nhưng chắc tôi sẽ phải dùng đến một loại mực vô hình để tránh sự chú ý của anh. Anh thậm chí còn không thèm liếc mắt đến một lần, anh nằm dài thựơt ngay trên ghế đi văng ngăn giữa phòng khách và phòng bếp thay vì ngồi yên vị trên ghế đọc tờ báo mà rõ ràng là sáng nay anh không có đủ thờigian để đọc, và hỏi tôi rằng liệu tôi có muốn tờ báo này khi anh đọc xong hay không. Hừ, chết tiệt, đó là tờ báo của tôi cơ mà, đúng không nhỉ? Tại sao lại phải bỏ tiền ra mua một thứ mà mình không muốn đọc? Còn anh nữa, tại sao lại đọc báo thay vì chúý đến bản danh sách của mình? Mọi chuyện chẳng bao giờ theo đúng ý của tôi.
Nhưng giờ thì tôi đang mệt lử và phát ốm lên với cơn đau đầu trời đánh thánh vật này. “Để mai em đọc,” tôi nói. “Em sẽ uống thêm ibuprofen, đi tắm và lên giường đây.”
Tôi cảm thấy mình đang cáu um lên nhưng gần như có phải là lỗi của anh đâu nên chả có lý do gì tôi lại trút cơn thịnh nộ lên đầu anh.
“Một phút nữa anh sẽ lên,” anh nói.
Tôi vừa tắm dưới vòi hoa sen vừa nghĩ vẫn vơ đến chiếc xe ô tô của mình. Chắc nên có một hệ thống an ninh được lắp ngay trênxe với hệ thống điện từ, rồi khi gã du côn nào đó cạo chìa khóa làm xước lớp sơn nguồn điện này sẽ chiên giòn cái mông hắn lên. Tôi giải trí bằng cách mường tượng ra đôi mắt lòi tròng, mái tóc dựng dứng và có khi là cả cái quần ướt sũng nữa, mọi người sẽ chỉ trỏ vào hắn và cười ngặt nghẽo. Điều này sẽ dạy được cho những gã con hoang đó ít nhiều đây.
Để tôi nhắc bạn nhớ ra là tôi còn lâu mới nhận một đòn mạnh mà không đáp trả lại.
Sau khi tắm xong, tôi chăm sóc những vết trầy xước và vết bầm tím quanh người của mình – không có vết nào nặng đến mức phải băng bó cả, vì thế tôi chỉ việc để cho nó tự khỏi. Tôi làm một cuộc thử nghiệm nho nhỏ lên cơ thể của chính mình, bằng việc bôi mỗi một vết xước một loại thuốc khác nhau, cái thì dùng thuốc La Mer, cái thì dùng thuốc mỡ kháng sinh, cái thì dùng một lớpgel lô hội, để xem loại thuốc nào chữa lành vết thương tốt nhất. Tôi áp dụng cách phun vitamin lên những vết bầm tím. Có lúc cũng hiệu quả đấy, nhưng có lúc không. Thì cũng phải có việc để mà làm chứ.
Tôi chỉ bật một bóng đèn và trườn vào giường – trần truồng, để Wyatt lúc lên lầu khỏi bận tâm chuyện cởi quần áo của tôi ra. Tôilăn ra ngủ trong khi anh đi tắm, chỉ thức đủ để hôn anh ngủ ngon khi anh vào giường nằm ngay bên cạnh tôi, và chẳng còn biết trời trăng gì nữa cho đến tận lúc tiếng chuông báo thức kêu lên inh ỏi vào buổi sáng ngày hôm sau.
Lynn luôn mở cửa phòng tập vào các ngày thứ Ba, cho nên tôi chỉ cần có mặt lúc 1h 30 song bao giờ tôi cũng đến sớm hơn. Hômnay tôi có rất nhiều việc phải hoàn thành trước khi tới nơi làm việc. Đầu tiên là phải gọi cho công ty bảo hiểm về vấn đề cái xe, rồi phải gọi cho Luke Arlerge, tiếp theo là đặt lịch hẹn đi cắt tóc, bạn có tin là lúc nào giờ hẹn cũng vào lúc 11 giờ sáng không – và cuối cùng là đi một vòng tìm loại vải dùng để may váy cưới. Trên đường đến hiệu vải, tôi dừng lại ở một nơi chuyên phục chế lại các món đồ cổ để hỏi một số việc, và mừng như bắt được vàng khi tìm thấy một cái bàn tuyệt đẹp thời Nữ hoàng Anne, cái bànnày cực kỳ hợp với phòng làm việc mà tôi dự định sẽ sắp xếp ở nhà Wyatt. Mọi việc phải xong xuôi vào lúc 10 giờ, thế nên tôicuống cả lên.
Tôi cảm thấy khỏe hơn rất nhiều; cơn đau đầu chỉ còn nhoi nhói. Hôm nay là một ngày nắng tuyệt đẹp, là lúc tôi quên đi bản thân mình và phần nào đã phấn chấn trở lại. Thời tiết ấm hơn nhiều, đợt rét đột ngột đã qua, còn những người mà tôi nói chuyện cùng đều có chung một tâm trạng vui vẻ.
Tôi vừa đủ thời gian ở hiệu vải để ngắm qua các mặt hàng lụa, sa tanh của họ và nhận ra họ không có loại mà tôi cần. Tôi đang vội, vì tôi đã hẹn cửa hiệu cắt tóc song khi tôi nhìn thấy một người phụ nữ trông quen quen khi chủ tâm quan sát từ xa, nếu tôi thực sự biết người phụ nữ đó và nếu chúng tôi giáp mặt nhau, tôi sẽ phải tỏ ra vui vẻ bắt đầu một cuộc hội thoại nho nhỏ ít nhất là trong vòng vài phút. Đôi khi là một người miền Nam là cả một gánh nặng; bạn không thể chỉ gật đầu và tthế là xong đâu, bạn phải hỏi thăm gia cảnh, thường thì kết thúc cuộc hội thoại một lời mời đến thăm nhà sẽ được đưa ra, mà nói thật vụ thăm hỏi nàysẽ chèn ngang vào lịch làm việc của bạn, lạy trời cho đừng có ai thực sự bắt tôi làm điều đó.
Shay, thợ làm tóc của tôi, đang quấn lô cho một khách hàng khi tôi đến, tôi lại mất vài phút ngồi ngó nghiêng những cuốn sách mẫu tóc. Ngày hôm nay là ngày những điều may mắn từ trên trời rơi ngay vào lòng tôi thì phải – lúc này đây chính là thời điểm huy hoàng, tôi tìm ngay được một kiểu mẫu tóc mà tôi thích.
“Kiểu này này,” tôi bảo Shay, và chỉ vào bức ảnh khi đến lượt tôi ngồi vào ghế của cô ấy.
“Dễ thương quá” cô ta nói, và xem xét những đường cắt. “Nhưng trước khi tôi bắt đầu cắt, hãy chắc chắn là cô muốn mình để kiểu tóc ngắn này nhé. Cô sẽ mất tới 5 hay 6 inch độ dài mái tóc đấy.”
Tôi rũ tóc xuống cho cô ấy xem vết thương bị khâu ngay ở trên đầu. “Tôi chắc mà.”
“Tôi cũng đoán thế. Chuyện gì xảy ra với cô vậy?”
“Tôi ngã đập đầu trong bãi đỗ xe khu trung tâm mua sắm.” Kiểu nói này thì khỏi phải giải thích nhiều. Vào dịp khác tôi chắc sẽ ở trong tâm trạng mong muốn nhận những lời xúc động và cảm thông nhưng giờ tôi đang phấn chấn, tôi muốn quẳng hết mọi chuyện về phía đằng sau mình.
Cô ta làm ướt tóc tôi bằng một chai xịt nước, chải ngược tóc tôi ra đằng sau và bắt đầu tỉa. Tôi hoảng hồn khi một lọn tóc vàngdài cả nửa foot rơi từ áo choàng vào lòng tôi, nhưng tôi mạnh mẽ và không hề than van tiếng nào cả. Bên cạnh đó, quá muộn để quay trở lại rồi, và không lý gì lại mất công mà than van.
Lúc Shay kết thúc màn ma thuật của cô ấy với máy sấy thổi và máy cuộn tóc, tôi ngất ngây. Kiểu tóc mới dài đến cằm của tôi trông rất mốt, bồng bềnh và hấp dẫn. Một bên tóc xõa ra che mất đôi khuyên tai, còn bên kia thì thả xuống phủ một nửa lông mày phía bên ngoài của tôi, dĩ nhiên cũng che đi những vết xước và mảng tóc bị cạo. Tôi thử lúc lắc đầu, cơn đau đầu chờ dội cho tôi một cú nữa., nhưng tôi để kệ cơn đau, mái tóc của mình bay bồng bềnh cực kỳ vừa ý trước khi nó rơi xuống vai.
Một khi bạn nhận ra mình trông rất tuyệt, thì cả thế gian này dường như trở nên tốt đẹp hơn.
Tôi gọi cho Wyatt ngay khi quay trở lại xe. “ Em mới cắt tóc,” tôi kể cho anh nghe, “Tóc ngắn.”
Người đầu dây bên kia phăng phắc, tôi nghe thấy những tiếng tạp âm và biết là anh không ở một mình. “Ngắn thế nào?” cuối cùng anh cũng lên tiếng, giọng của anh thấp dần vẻ cảnh giác.
Tôi chả bao giờ quen người đàn ông nào thích phụ nữ cắt tóc ngắn. Tôi nghĩ DNA của họ bị hỏng nặng vì ngộ độc testosterone (kích thích tố sinh dục nam) rồi. “Ngắn.”
Anh lầm bầm từ gì đó nghe như là “chết tiệt.”
“Em biết anh sẽ không thích kiểu tóc này,” tôi vui vẻ nói. “ vì thế em nghĩ mình sẽ tặng anh một món quà (blow job) để dàn hòavới anh. Thôi nhé.”
Tôi cúp máy, tự cảm thấy cực kỳ hài lòng. Nếu mà anh còn có thể nghĩ đến việc nào khác ngoài việc nghĩ về tôi suốt khoảng thời gian còn lại trong ngày thì tôi lấy làm ngạc nhiên đấy.
Tôi dành thời gian để kiếm cái gì đó ăn tạm trước khi đi làm, thế nên tôi ghé vào một quán thịt nướng ưa thích của mình và gọimột cái sandwich. Đường phố đông nghịt vì sau khi ra ngoài ăn trưa mọi người lại nháo nhào quay trở lại nơi làm việc trước 1 giờ. Tôi là người cuối cùng trong hàng xe lưu thông phía làn đường trái đợi đèn xanh thì bất thần một tia sáng màu trắng lóe lênở gương chiếu hậu của tôi.
Tôi tự động nhìn vào gương. Một chiếc xe màu trắng đang đi sát ngay sau xe tôi, gần tới nỗi tôi không thể nhìn ra đó là hiệu xegì. Người lái xe đội mũ lưỡi trai và đeo kính râm. Một gã đàn ông? Tôi không chắc lắm. Có thể là một gã đàn ông thấp bé. Tôi cho xe của mình lăn bánh tiến lên phía trước một khoảng đủ để nhìn thấy logo chiếc xe màu trắng; đó là một chiếc Chevrolet. Gã lái xe ngay lập tức tiến sát chiếc Chevy hơn nữa, còn gần hơn cả lúc trước.
Dạ dày tôi thắt lại. Tôi phải vượt qua chứng hoang tưởng này mới được. Tôi đã suýt bị một cái xe Buick màu be chứ không phải là một cái Chevrolet trắng đâm trúng, vậy thì đâu có gì là logic? Hay chỉ vì hôm nay tôi đã hai lần nhìn thấy chiếc Chevrolet trắng phía sau tôi? Không phải xe Chevrolet trắng rất hiếm; nếu mà tôi chú tâm quan sát thì hẳn tôi đã biết mình bị một chiếc Chevroletbám đằng sau ít nhất là một lần mỗi khi có việc đi đâu đó. Chuyện lớn đây.
Dạ dày của tôi không nghe theo lý lẽ, nó cứ thắt lại. Trên cột đèn giao thông, màu xanh bật lên và dòng xe cộ bắt đầu di chuyểnvề phía trước như một con rắn uốn éo, cái đầu đi trước rồi đến phần thân giữa, cho đến khi toàn bộ dòng xe cộ di chuyển theo.Tôi cách một khoảng giữa tôi và chiếc xe màu trắng, khoảng cách này ngay lập tức gần sát lại. Tôi nhìn vào gương; tôi có thể nói là gã lái xe đặt cả hai bàn tay lên bánh lái, làm như thể gã ta hoặc cô ả cố ý dính sát hai xe vào với nhau vậy.
Tôi đang lái một chiếc xe dễ điều khiển với một động cơ khỏe đạt tới 7000 vòng quay một phút. Nếu tôi không thể thoát nổi chiếc Chevrolet đang bám đuôi này thì tôi bán luôn em bé này cho một gã Yugo cho rồi.
Yugo (Bloody Roar), một nhân vật trong loạt video game Bloody Roar
Kiểm tra nhanh lượng xe cộ lưu thông xung quanh, tôi đánh tay lái chiếc Mercedes sang bên phải để lách vào làn đường giữa, lợi dụng một khoảng không gian vừa vặn đủ để len vào. Tiếng còi xe rít lên om sòm đằng sau tôi, gần khủng khiếp, nhưng tôi vẫn lấn sang phía đường bên phải rồi phóng vọt lên phía trước, bỏ lại ba chiếc xe khác trong tích tắc. Tôi liếc qua gương thấy chiếcChevy trắng đang cố quẹo sang làn đường giữa, nó tiến sát vào một cái xe tải chở hàng trước khi gã lái chiếc Chevy phanh gấp trở lại làn đường bên trái.
Ôi trời. Nếu chuyện này thật sự xảy ra, thì hẳn tôi không hề hoang tưởng một tẹo nào. Cái xe đó đang bám theo tôi thật.
Tôi nhấn mạnh phanh và đánh xe sang tay phải, và bên phải một lần nữa. Tôi sẽ vòng qua khối nhà này và tự mình theo sau chiếc Chevy trắng, nhưng những nhà quy hoạch đô thị có bao giờ sắp xếp những con đường theo hệ thống cho vuông vắn ở vùng đất hiện đại khôn ngoan của họ đâu. Thay vì một khu nhà thông thường xinh xắn, thì tôi thấy mình lái xe trên một làn đường rộng quanh co trước sau, với rất nhiều phố cụt. Các các cụt này toàn là các công ty, thậm chí còn không có lấy một khu dân cư.Xin lỗi, nhưng không ai từng nói với những nhà quy hoạch đô thị ngu ngốc là những hệ thống đường theo hình ô vuông vắn là phương tiện giao thông hiệu quả nhất không hả?
Sau vài phút bực bội, tôi từ bỏ việc cố tìm con đường mà tôi muốn đến và đơn giản là vòng xe và quay lại con đường tôi vừa đi qua.
Chuyện này vô cùng kỳ lạ. TÔI Không nói đến hệ thống đường sá trong thành phố mà về việc vừa xảy ra với cái xe Chverolet màu trắng cơ. Tôi thậm chí còn không quen ai sở hữu một cái Chevrolet trắng cả. Ý tôi là, có thể là có, nhưng tôi không biết. Ví dụ như là Shay chẳng hạn; tôi chịu không biết cái xe nào trong khu vực đỗ xe của cửa hiệu làm đầu là của cô ấy. Hay ví dụ như người bán hàng dễ thương của tôi ở cửa hàng tạp hóa địa phương. Hiểu ý tôi chưa nào? Bất kỳ ai trong số họ cũng có thể lái một chiếc Chevy màu trắng mà tôi không hề biết.
Ở tôi có cái gì mà cứ thu hút những kẻ điên rồ lao vào như con thiêu thân thế nhỉ? Một thứ chất hấp dẫn nào đó tỏa ra cứ thu hút những kẻ này nhỉ? Có cách nào để bọn họ tránh xa tôi ra không nhỉ? Ở ngoài kia còn đầy những kẻ đáng bị bám theo hơn tôi nhiều chứ.
Trước khi tôi quành lại đường chính tôi quan sát kỹ xung quanh và phát hiện ra 4 chiếc xe Chevrolet trắng đủ các đời khác nhau. Tôi tả cho nghe, chúng ở khắp mọi nơi. Dù Chả gã tài xế nào thèm liếc tôi thậm chí lấy một cái nên tôi hòa vào dòng xe cộ và lái thẳng về khu phố nơi Great Bods đang tọa lạc.
Một chiếc Chevrolet màu trắng đã đậu ở phía bên kia lề đường đối diện với Great Bods. Có người đang ngồi sau tay lái nhìn vào gường chiếu hậu. Tôi thấy đôi kính đen phản chiếu trong gương và thế là dạ dày của tôi lại quặn lên.
Tôi nhấn mạnh ga, mấy bánh xe bốc khói mù mịt, song tôi không quành xe vào khu sân đỗ xe phía sau vì việc vào đó một mình hẳn không hề thông minh chút nào. Thay vì thế tôi lái đến khu vực đỗ xe công cộng ngay phía trước và chiếm một chỗ. Nhảy ra khỏi xe, tôi vừa phóng tới cửa trước Great Bods vừa lôi di động trong túi ra. Nếu như kẻ điên đó muốn tôi, gã sẽ phải tấn công tôi ít ra là trước các nhân chứng, chứ không phải là ở khu đất trống trải phía sân sau.
Tôi nên gọi cho 911, nhưng tôi đã không làm thế. Khi xoay người nhìn chằm chằm vào chiếc Chevrolet màu trắng đang đậu phíabên kia đường qua khung cửa sổ, tôi chỉ đơn giản là bấm nút Redial số của Wyatt trên máy di động.
“Blair?” Lynn cất tiếng ngay đằng sau tôi. “Có chuyện gì thế?’
“Blair,” Wyatt cũng lên tiếng, giọng anh dội vào tai tôi bằng âm thanh nổi phát ra từ di động.
“Có người đang bám theo em,” tôi nói, hai hàm răng đánh vào nhau trong khi chất adrenaline chảy rần rật trong người tôi. “Mộtcái Chevrolet Malibu màu trắng 4 cửa … trông giống như kiểu mới năm 2006 hoặc 2005. Ngày hôm qua nó cũng bám theo em…”
Đối diện bên kia đường, chiếc Chevrolet chạy ra khỏi bãi đỗ xe, gã tài xế bình thản lái xe đi, không hề tăng tốc hay thực hiện bất cứ hành động gì khác thường, như thể trước mắt thiên hạ gã ta vừa mới đi mua sắm và đang chờ đèn xanh trước khi lăn bánh.
“Nó vừa đi rồi,” tôi kết thúc, cảm giác như vừa thoát khỏi gánh nặng. Lynn tiến đến đứng bên cạnh tôi, nhòm ra cửa và nhìn láo liên xung quanh “
“Em nhìn ra số xe không? Wyatt hỏi.
“Nó đi đằng sau em.” Tôi khá chắc là không có ai khi theo dõi lại theo từ đằng trước cả.
Anh bỏ qua. Hào hiệp quá. “Ý em là sao, nó vừa rời đi hả?”
“Chiếc xe đậu ngay bên kia đường đối diện với Great Bods. Nó vừa lăn bánh và đi rồi.”
“Người này theo em tới tận Great Bods?”
“Không, em làm cú cắt đuôi và thoát khỏi chúng… gã ta… cô ta… chết tiệt là ai thì cũng thế, nhưng khi em vừa về đến Great Bods thì chúng đã đợi ở bên kia đường rồi.”
Tôi vừa nói dứt lời liền nhận ngay ra điểm phi lý của sự việc, ngay cả sự im lặng ở đầu dây bên kia cũng đã không khiến tôi nhận ra rõ đến thế. Lại nhé, bạn không thể bám theo ai đó từ đằng trước được; cái xe đó đã ở ngay đây trước khi tôi đến. Chỉ có một cách duy nhất là có khả năng có một chiếc xe giống hệt, mà điều này dường như thật khó tin.
“Chúng biết em.” Tôi sững sờ nói. “Chúng biết em là ai và chỗ em làm việc.”
Lynn lên tiếng. “Ai biết?”
Wyatt hỏi. “ Em nhận ra người lái xe không?”
Tôi nhắm mắt lại, cảm thấy hơi chóng mặt khi nghe hai giọng nói khác nhau từ mỗi bên tai phát ra cùng một lúc. Wyatt là cảnh sát, vì thế tôi tập trung vào phía anh. “
Không. Cô ta… gã ta…. Chết tiệt, em thậm chí còn không tả được là đàn ông hay đàn bà nữa. Mũ lưỡi trai, kính đen. Em chỉ nhận ra thế thôi. Kính chắn xe bị mờ.”
“Ngày hôm qua thì sao? Em có chắc cùng là một người không?”
“Hôm qua một phụ nữ lái xe. Tóc dài. Cô ta bám sát em.”
“Em nhận ra cô ta không?”
“Không, nhưng… cô ta theo em tới tận đây.” Tôi nhẹ nhõm vì có thể giải thích một cách logic về việc chiếc Chevrolet đã ở đây trước khi tôi về. “Đó là cách mà cô ta biết chỗ làm việc của em.”
“Nhưng em đâu chắc đó là cùng một người.”
Anh đang phải thận trọng, và phán đoán chính xác theo đúng cách mà các cảnh sát phải thực hiện. Tôi hoàn toàn đồng ý về mặt công việc. Nhưng về mặt tình cảm thì tôi muốn anh dừng việc hỏi cung này lại để đi ra ngoài vây bắt tất cả những người lái xe Chevrolet và đập cho chúng nhừ tử. Ờ, trừ người già; tôi có thể tả gã lái xe thậm chí còn chưa đến tuổi trung niên. Anh cũng không nên đánh trẻ con, vì tôi chắc chắn là không gã lái xe nào mà tôi nhìn thấy là trẻ con cả.
Bạn hiểu là cứ nói thế đi. Trẻ con thì đầy ra, hàng đàn hàng đống ấy chứ. Người già cả chết đi thì trẻ con được sinh ra, trẻ con cũng như người già vậy. Thôi được, kẻ mà tôi muốn đập cho nhừ tử phải là người ở độ tuổi trung bình từ 20 đến khoảng 50 này.Sao mà khó thế.
Wyatt không coi sự im lặng của tôi là một câu trả lời phủ định, anh hỏi tiếp “Có ai khác ngồi cùng với tài xế trong xe không?”
Tôi đã nói từ “chúng” nên dĩ nhiên là anh sẽ hỏi, nhưng lý do duy nhất khiến nhầm lẫn là vì ngày hôm qua gã tài xế là một phụ nữ còn hôm nay tôi không tả được, do vậy có thể có hai tài xế khác nhau, nhưng tôi biết thế quái nào được nhỉ? “Không.”
“Thế là em không chắc cả hai thời điểm đều cùng một tài xế chứ?”
Đúng vậy. Lục phủ ngũ tạng của tôi vừa mới bị dọa sợ đến mụ mẫm cả người đi bây giờ hoàn toàn chắc chắn, vì nếu không tôi đã tin rằng hai ngày liên tiếp vừa qua kẻ lái chiếc Chevrolet màu trắng đã bám dính theo tôi. Thôi được, thì cũng không phải là dính chặt cho lắm. Nhưng câu trả lời chính đáng nhất không phải lúc nào cũng là câu trả lời đúng.
Wyatt cố thử lại lần nữa. “Em có thể làm chứng tại phiên tòa sau khi tuyên thệ rằng em chắc chắn là cùng một người lái xe trong cả hai sự kiện được chứ?”
Hơ, móng tay tôi cắm vào tường, sao lại không nhỉ? Suy tính một cách kỹ lưỡng, tôi trả lời. “Nếu em phải tuyên thệ thì không.” Rồi tôi bướng bỉnh nói thêm, “Nhưng vẫn cùng một gã tài xế.” Vậy đó.
Anh thở dài đánh sượt. “ Hiện anh chả có thông tin gì để theo đuổi cả.”
“Em đã nói hết rồi.”
Anh nôn nóng. “Lần sau nhớ nhìn ra số xe nhé.”
“Rồi.” Tôi lịch sự đáp trả. “Xin lỗi vì em không nghĩ đến việc đó lần này.” Ô hay, trong khi tôi đang ngồi trên xe ở chỗ ngoặt tôinên ra ngoài và từ từ vòng ra phía sau chiếc xe Chevrolet và nhìn qua biển số xe. Kẻ điên đó không nên có bất kỳ hành động phản đối lại nào, đúng không?
Sau một lúc im lặng anh lên tiếng. “Anh không chắc liệu anh có đến Great Bods tối nay để giúp em đóng cửa không.”
“Tốt thôi. Không vấn đề gì.” Một thời gian dài tôi đã đóng cửa Great Bods hàng tối mà đâu cần phải có anh; tôi khá chắc là mình vẫn còn nhớ rõ. “ Anh bảo trọng nhé, nghe chưa? Tạm biệt.”
Anh buột miệng chửi thề với nỗi tức giận kiềm chế rồi treo máy.
Lynn đứng ngay cạnh tôi. “ Tôi đoán cô đang cười, vì răng cô đang nhe ra, nhưng mà tôi phải nói cho cô biết là trong ghê lắm. Mặc dù mái tóc ngắn hợp với cô.”
“Cám ơn,” Tôi nói, hơi giũ nhẹ mái tóc để nó bay lên. Tôi cười suốt quãng thời gian còn lại.