Editor: Chi Misaki
"Phu nhân, nên uống thuốc rồi." Bác Vương cầm thuốc đi đến bên người Tưởng phu nhân, săn sóc nói.
Tưởng phu nhân giống như không có nghe thấy bác sĩ Vương nói, hai mắt gắt gao nhìn chăm chú vào màn hình TV.
Bác sĩ Vương tò mò nhìn theo.
Quảng cáo?
Quảng cáo có cái gì mà hấp dẫn bà ấy như vậy?
Quảng cáo xong, Tưởng phu nhân liền cầm lấy điều khiển, tua trở lại lúc bắt đầu phát quảng cáo, sau đó lại tiếp tục xem.
Động tác này của bà dẫn tới sự chú ý của bác sĩ Vương.
Ông đứng thẳng dậy, cẩn thận nhìn lại cái quảng cáo này.
Cho đến khi trên quảng cáo xuất hiện một gương mặt quen thuộc khiến ông lộ ra biểu tình như gặp quỷ, cúi đầu lo lắng nhìn Tưởng phu nhân.
"Đây là..." Bác sĩ Vương chấn kinh chỉ vào màn hình ti vi.
"Không phải Y Nhiên." Tưởng phu nhân lắc lắc đầu, biểu tình phức tạp nói, "Là đứa con gái bên ngoài của Tưởng Bình."
"Quá giống!" Bác sĩ Vương sau khi nghe thấy lời nói của Tưởng phu nhân, liền cảm khái.
Dù sao cũng là chị em cùng cha khác mẹ, cũng không thể tránh khỏi việc quá giống.
Ông thiếu chút nữa cho rằng mình đã nhìn thấy quỷ.
"Giống..." Ánh mắt Tưởng phu nhân mê ly nhìn màn ảnh ti vi, không ngừng phát đi phát lại.
Đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy Phùng Hân trên TV.
Khuôn mặt của Phùng Hân khiến bà nhớ đến con gái ruột thịt của mình.
Bà thực sự muốn gặp mặt cô gái tên Phùng Hân này.
Cố Mạc đáp ứng sẽ giúp bà, không biết có thể làm được hay không.
Lúc trước chính bà đối xử quá nhẫn tâm với đứa nhỏ này.
Phùng Hân hẳn là nên hận bà đi?
"Phu nhân, uống thuốc thôi." Bác sĩ Vương đưa thuốc cho Tưởng phu nhân.
Tưởng phu nhân nhận lấy thuốc, sau khi uống xong, liền trả lại cốc cho bác sĩ Vương, còn bà thì vùi mình làm tổ trên ghế sofa, im lặng nghĩ tới những chuyện đã qua.
Bác sĩ Vương cũng không dám quấy nhiễu bà, nhẹ bước lui ra ngoài.
...
Ứng Mẫn ngồi ở sân bay Departure Terminal, lấy điện thoại di động ra định gọi điện cho Cố Mạc, nhưng lại nghĩ đến đã từ rất lâu rồi anh không có nhận điện thoại của cô, cô liền thay đổi chủ ý, gọi điện thoại cho Tưởng phu nhân.
"Bác gái."Cô ôn nhu, lịch sự chào hỏi.
"Chủ nhiệm Ứng? Đã mấy ngày không gặp rồi. Khi nào thì qua đây thế, bác nấu canh cho cháu." Tưởng phu nhân cười hỏi.
"Cháu phải đến Đại học Q làm giảng viên 1 khóa, cho nên mấy ngày nữa cũng không thể qua thăm bác được rồi." Ứng Mẫn đầy xin lỗi nói.
"Phải đi rồi sao?" Tưởng phu nhân có chút mất mác, "Vậy cháu làm việc cẩn thận, bác ở nhà cũng không có chuyện gì đâu.”
"Chờ cháu đi công tác về, cháu liền qua thăm bác nhé." Ứng Mẫn ôn nhu cười nói.
"Được, được, được. Đến lúc đó nhớ báo trước cho bác biết, bác nấu canh cho cháu." Tưởng phu nhân vui vẻ cười rộ lên.
"Bác gái, chuyến đi đến thành phố B công tác lần này của cháu, sẽ không thể thường xuyên về thành phố A được. Lần này cháu thật sự không thể xem bệnh cho bác được rồi. Bác không thoải mái thì cứ tìm Cố Mạc. Anh ấy tuy không thể mổ cho bác, nhưng đúng bệnh bốc thuốc thì anh ấy vẫn là chuyên gia." Ứng Mẫn không quên nhắc nhở Tưởng phu nhân.
"Cậu ấy bận rộn như vậy, bác cũng không muốn quấy rầy thêm. Chờ cậu ấy qua bác lại cùng cậu ấy nói chuyện. Dù sao nếu khối u cũng lớn lên, bác cũng không vội." Tưởng phu nhân cười nói.
Nghe thấy Tưởng phu nhân nói, Ứng Mẫn lập tức tức giận cắn môi một cái.
Cô ta đã nhiều lần nhắc nhở Tưởng phu nhân nói chuyện bà thường hay đau đầu cho Cố Mạc biết, để cho Cố Mạc vì khối u trong đầu bà ta mà không thể không tìm đến cô, Tưởng phu nhân này thật không biết nghe lời!
"Có bệnh liền không thể trì hoãn được. Sao có thể không vội chứ?" Ứng Mẫn vội vàng nói. Trong giọng nói không hề che dấu trách cứ."Bác không chủ động nói cho Cố Mạc biết, thì anh ấy chỉ vội cùng cô vợ nhỏ của mình ân ân ái ái mà thôi, chứ nào đâu nghĩ đến bác?"
"Bác nhớ rồi. Chúc cháu thuận buồm xuôi gió." Tưởng phu nhân cười nói sang chuyện khác, "Đến thành phố B nhớ báo cho bác một cái tin bình an."
"Dạ. Cháu sẽ. Bác gái, hẹn gặp lại!" Ứng Mẫn ôn nhu nói tạm biệt.