Editor: Chi Misaki
Cơm nước xong, bà nội Cố không chịu để Tiếu Nhiễm lên lầu cùng Cố Mạc, mà túm lấy tay cô, nói đông nói tây, trò chuyện một lúc.
Cố Mạc tựa hồ có chút không kiên nhẫn, không ngừng nhìn đồng hồ.
"Bà nội, vợ chồng son người ta vừa mới hòa hảo, bà đừng dính lấy chị dâu nhỏ không ròi như vậy.” Cố Nhiên ghé vào bên tai bà nội Cố, nhỏ giọng nhắc nhở.
Thấy anh trai sốt ruột tựa hồ như hận không thể ngay lập tức kéo chị dâu lên lầu, nhưng lại ngại vì bà nội ở đây nên không dám xằng bậy. Chỉ có thể nhịn, từng giây lại từng giây.
"Gấp cái gì? Cho bọn chúng rời nhau chút đi, Tiểu Nhiễm một ngày 24 giờ đều phải dính lấy Tiểu Mạc! Trái lại người làm bà nội của cháu đây lại thiếu người nói chuyện phiếm!" Bà nội Cố thở dài.
"Bà nội, con về sau còn thường xuyên bồi người mà." Tiếu Nhiễm đặt bàn tay lên mu bàn tay bà nội Cố, ngọt ngào nói.
"Một lời đã định!" Bà nội Cố cười nói.
"Một lời đã định!" Tiếu Nhiễm cười gật gật đầu.
"Anh, hai người ngày mai đã đi rồi. Không bằng đêm nay chúng ta overnight đi?" Cố Tương từ trên lầu đi xuống, trong tay cầm một bộ bài pu-khơ.
"Không được! Tiểu Nhiễm trước mười hai giờ tất phải đi nghỉ!" Cố Mạc bá đạo trả lời.
"Mười hai giờ liền mười hai giờ! Náo nhiệt như vậy chỉ sợ lại phải chờ đến sang năm rồi." Cố Tương ném bộ bài lên trên bàn trà, nói với Cố Nhiên, "Anh hai, anh nhanh giúp em di chuyển cái bàn trà này đi, sau đó là mấy cái ghế nhỏ."
"Vì sao lại là anh? Anh cả chẳng nhẽ là người tàng hình sao?" Cố Nhiên bất mãn gào khóc.
"Không phải! Nhưng anh là người rảnh rỗi nhất!" Cố Tương nói xong, liền túm lấy áo anh lôi đến trước bàn trà.
"Hình tượng của anh!" Cố Nhiên một bên mở miệng kháng nghị, một bên chủ động di chuyển cái bàn.
Cố Nhiên vừa mới mang cái ghế nhỏ đến liền bị Cố Tương cướp lấy, ngang nhiên đặt mông ngồi xuống.
"Anh, thật đúng là không hiểu chuyện!Sang một bên ngồi chờ đi!" Cố Tương kiêu ngạo liếc nhìn Cố Nhiên.
"Dựa vào cái gì? Bàn trà là anh di chuyển, ghế cũng là anh di chuyển. Giờ chơi bài lại không có phần của anh!" Cố Nhiên bị em gái làm cho tức giận ngồi một bên gào khóc.
Cố Tương nghiêng đầu, nói với Cố Nhiên vẫn còn đang bất mãn: "Chỉ số thông minh của anh không đủ!"
Nói xong, Cố Tương cũng không thèm để ý đến kháng nghị của Cố Nhiên, mà bắt đầu chia bài.
Tiếu Nhiễm cầm bài của mình lên hỏi Cố Tương: "Chơi cái gì?"
"Đấu địa chủ." Cố Tương lập tức tiêu sái cười nói.
Nghe thấy Cố Tương nói, Cố Mạc chỉ là nhàn nhạt ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Cố Nhiên một cái.
"Đấu địa chủ anh lấy bài!" Cố Nhiên lập tức ngồi vào bên cạnh Tiếu Nhiễm, đoạt lấy bài trong tay cô.
"Cố Nhiên, anh làm gì lại đi cướp bài của em?" Tiếu Nhiễm lập tức kháng nghị.
"Chơi trò này người không đủ thông minh chơi không vui." Cố Nhiên phóng ra những lời nói “ có dao”.
"Anh dám nói chỉ số thông minh của em không đủ?" Tiếu Nhiễm vặn vẹo khuôn mặt của Cố Nhiên bất mãn hỏi.
"Chỉ đùa một chút thôi. Em thông minh vậy để ý làm gì? Anh cả chia bài có thể cho em làm Thường Thắng tướng quân.”Cố Nhiên khoa trương cười nói.
"Em mới không hiếm lạ cái gì mà Thường Thắng tướng quân. Em chỉ muốn tự mình chơi bài!" Tiếu Nhiễm vươn tay ra với Cố Nhiên.
Cố Mạc đem bài trong tay mình nhét vào trong tay Tiếu Nhiễm, tay ôm lấy bả vai cô, nở nụ cười trầm ấm: "Anh cho em mượn trí thông minh, cho em diệt Tiểu Nhiên đến một mảnh giáp cũng không còn."
"Được!" Tiếu Nhiễm ngẩng đầu, sùng bái liếc mắt nhìn Cố Mạc một cái.
Cô tin tưởng lời Cố Mạc nói, lấy chỉ số thông minh của anh, tùy tiện chia bài cũng có thể để cho cô thắng.
Cố Nhiên am hiểu đấu địa chủ thì như thế nào?
Cố Tương một bên vừa sắp xếp bài vừa nói: "Lại diễn màn ân ái! Anh, chị dâu nhỏ, các người đã từng nghe qua câu “ Ân ái chết nhanh” chưa? Vì để cho hai mảnh tâm hồn yếu ớt của em cùng Cố Nhiên không bị tổn thương, hai ngươi có thể đừng ân ái nữa được không?"