Editor: Chi Misaki
Ứng Mẫn không nghĩ tới Cố Mạc lại chủ động liên hệ muốn gặp cô, nên cô không hề nghĩ ngợi gì liền đồng ý với lời mời của anh.
Ngồi ở trong một gian cà phê trang nhã, Ứng Mẫn có chút khẩn trường cùng bất an.
Hai ngày trước,cô từng cùng Tiểu Nhiễm hẹn gặp mặt cũng tại gian phòng này.
Cô vốn định cho Tiếu Nhiễm xấu mặt, nhưng không nghĩ tới lại bị Tiểu Nhiễm làm cho á khẩu không nói được câu nào.
Cố Mạc ngồi vào đối diện Ứng Mẫn, lạnh lùng nhìn cô một cái.
"Cố Mạc, em..." Ứng Mẫn lo lắng liếm liếm môi, "Em còn chưa có cơ hội gặp mặt anh nói lời cảm tạ. Cám ơn anh đã giúp em nhiều như vậy."
"Đó là vì tôi nể giao tình giữa ba tôi và ba cô, nên tôi coi cô như em gái mà chăm sóc." Biểu tình Cố Mạc lạnh lẽo đến cực điểm.
"Thế nhưng em vẫn nên nói lời cảm tạ." Ứng Mẫn mất mác nói.
Cố Mạc liếc mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh một chút, khóe môi vẽ lên một nét cười lạnh, lúc đôi con ngươi nhìn về phía Ứng Mẫn, ánh mắt đã không còn độ ấm.
"Ứng Mẫn, cô còn nhớ rõ gian phòng này không?" Đôi bàn tay Cố Mạc đan vào nhau, khóe môi gợi lên một nụ cười nhợt nhạt.
Nghe thấy lời Cố Mạc nói, Ứng Mẫn liền hoảng sợ.
Cố Mạc thực Thần Thông Quảng Đại như thế sao?
"Cố Mạc, em không hiểu anh đang nói cái gì." Ứng Mẫn lập tức làm vẻ mặt đáng thương nhìn Cố Mạc.
"4 rưỡi chiều hôm trước, cô hình như đã xuất hiện tại nơi này đi, bên người có phải có dẫn theo một người không."
"Em không biết anh đang nói tới ai? Hôm trước em là qua thăm Tưởng phu nhân, nhưng đến cửa lại có việc đột suất nên đành rời đi." Ứng Mẫn khẩn trương giải thích.
"Cô qua Tưởng gia?" Cố Mạc nhăn lại mày."Hoa cẩm chướng ở cổng cũng là cô làm rơi hết xuống?"
Ứng Mẫn im lặng vài giây, lập tức phản ứng kịp gật gật đầu: "Quá sốt ruột chạy tới bệnh viện XX, cho nên liền làm rơi hết."
Dựa theo phản ứng hôm trước của Tiếu Nhiễm, Cố Mạc khẳng định là cùng Tưởng phu nhân nói chuyện gì đó, nên mới khiến cho cô ta thương tâm chạy đi.
Tiếu Nhiễm cùng Cố Mạc nhất định là sinh ra hiểu nhầm gì đó, mà hiểu nhầm này vẫn chưa được gỡ bỏ.
Cô vừa lúc có thể lợi dụng việc này.
"Cứ coi như hoa rụng hết. Vậy người có hẹn với cô hôm trước đâu?" Cố Mạc đúng lúc khôi phục lại thanh tỉnh, nhìn thẳng vào đôi mắt Ứng Mẫn.
"Nếu anh đã tra qua, còn cần em lặp lại một lần nữa sao?"Ứng Mẫn trả lại cho Cố Mạc một cái đáp án lập lờ nước đôi.
"Ứng Mẫn, tôi hy vọng cô có thể hiểu rõ, quan hệ giữa hai ta chỉ là quan hệ giữa đồng nghiệp cùng gia đình thế giao, sẽ không có khả năng phát sinh ra mối quan hệ thứ 3. Tôi vô cùng yêu vợ mình. Tôi cũng hy vọng cô có thể sống một cuộc sống thật tốt, không cần lôi Tiểu Nhiễm vào mối quan hệ rắc rối của cô."
"Cố Mạc, anh thật độc ác!" Ứng Mẫn cắn chặt môi, khổ sở nhìn Cố Mạc.
"Tôi đối với người không có quan hệ với mình còn ác hơn!Cô hẳn là nên hiểu rõ mới phải!" Cố Mạc lãnh khốc đáp.
"Anh trách em cùng Tiếu Nhiễm hẹn gặp?" Ứng Mẫn trào phúng nở nụ cười.
"Nếu cô không nói lung tung, tôi cũng sẽ không ngăn cản cô gặp cô ấy.Ứng Mẫn, cô càng ngày càng khiến tôi cảm thấy xa lạ rồi!" Tâm tình Cố Mạc nặng nề nhìn Ứng Mẫn.
Đã từng, anh coi cô như em gái mình.
Nhưng cô tựa hồ không nghĩ như vậy.
"Cố Mạc, anh không biết em cùng Tiếu Nhiễm rốt cuộc đã nói gì, liền đến đây định tội em?" Ứng Mẫn chua sót nở nụ cười, "Em chỉ là hướng cô ấy nói lời cảm ơn, cám ơn cô ấy đã khoan hồng độ lượng, cám ơn anh đã giúp em."
"Ứng Mẫn, nói dối không phải là sở trường của cô. Cô đã nói những gì tôi đều biết hết." Cố Mạc xoay người lại, nhìn thẳng vào mắt Ứng Mẫn."Đây là lần cuối cùng tôi và cô đơn độc hẹn gặp. Về sau sẽ không bao giờ liên hệ nữa!"
"Cố Mạc..." Ứng Mẫn hoảng hốt đứng lên, đỡ bàn nhìn Cố Mạc.
Anh thật quá nhẫn tâm, nói không liên hệ liền nói đến quyết tuyệt như vậy.
"Cô căn bản là không ý thức được chính mình đã làm sai cái gì, tôi cũng không muốn tốn nước miếng nữa.Tạm biệt!" Cố Mạc nói xong, liền đứng lên, trong ánh mắt xấu hổ cùng bối rối của Ứng Mẫn đi ra ngoài, "Vĩnh viễn không thấy!"