Editor: Quỷ Quỷ
“Cố Mạc, anh có sao không?” Khi đang giúp Cố Mạc mặc áo khoác, Tiếu Nhiễm lo lắng hỏi.
Vết thương của anh mới lên da non, đụng vào bị đau đến nhíu mày. Anh không nói, không có nghĩa là không đau.
“Anh bị thương đã là gì so với em đâu, rất nhẹ! Đi thôi.” Cố Mạc cài khóa áo, rồi kéo Tiếu Nhiễm xuống lầu.
Cố Tương sớm đã thay xong quần áo chờ bọn họ. Thấy bọn họ xuống lầu, cô lập tức nắm lấy cái chìa khóa xe, cười thúc giục:”Nhanh lên!”
“Rất nhanh.” Cố Mạc bất đắc dĩ cười cười.
“Biết anh bị thương rồi.” Cố Tương cười nói, “Cho nên vì muốn ra vẻ em gái ngoan nên hôm nay em lái xe!”
Nói xong, Cố Tương liền giúp Tiếu Nhiễm đưa Cố Mạc ra ngoài.
Ngồi vào trong xe, Tiếu Nhiễm hâm mộ nhìn Cố Tương ở ghế trước lái xe.
Cố Tương chính là người không cần lên tiếng cũng tự tỏa sáng.
Có lẽ cũng liên quan đền nghê nghiệp của cô ấy.
Cô mặc một cái quần dài ống rộng, khoác áo khoác da màu đen. Không có vật phẩm trang sức nữ tính, nhưng so với những người phụ nữ ăn diện ngoài kia còn mê người hơn.
Một Cố Tương độc đáo kiêu ngạo như vậy, nhất định sẽ không yêu một người đàn ông bình thường.
Cố Mạc nói việc Cố Tương kích động chạy ra ngoài khua đại một người đàn ông nào đó căn bản không có khả năng xảy ra.
Cô rất ngạc nhiên, rốt cuộc là một người đàn ông như thế nào mới có thể lọt được vào mắt Cố Tương.
Cố Tương đưa bọn họ đến một phòng chơi game trò chạy trốn khỏi mật thất nổi tiếng nhất A thị, dừng xe lại rồi nói với hai người đằng sau:”Xuống xe!”
“Vâng! Trưởng quan!” Cố Mạc ít khi đùa cợt, lập tức nâng tay không bị thương lên làm tư thế mời.
“Hôm nay sao lại nghe lời như vậy?” Cố Tương vừa lòng cười rộ lên.
“Bởi vì muốn được em gái làm cho vui vẻ.” Cố Mạc cưng chiều nói.
“Anh thành công một nửa rồi!” Cố Tương cười nháy mắt với Cố Mạc.
“Còn một nửa? Xem ra anh còn phải cố gắng.” Cố Mạc xuống xe, một tay ôm cánh tay Tiếu Nhiễm, một tay khoác vai Cố Tương, ôm hai người đi vào.
Tiếu Nhiễm nhận ra tất cả mọi người đều đang nhìn bọn họ, liền nghịch ngợm áp vào tai Cố Mạc, cười nói:”Chú, bọn họ đều đang hâm mộ anh lắm đấy.”
“Vậy cứ để cho bọn họ hâm mộ đi!” Cố Mạc hào sảng cười nói.
“Anh, chúng ta thi đấu thể nào?” Cố Tương dựa vào quầy, quay đầu cười hỏi Cố Mạc.
“Luật chơi thế nào?” Cố Mạc ôm Tiếu Nhiễm đi tới, cười hỏi.
“Anh và chị dâu nhỏ một đội, em một đội. Thời gian quy định là 30 phút, xem đội nào chạy trốn thành công.” Cố Tương vô cùng tự tin lắc lắc bím tóc dài, cười để nghị.
“Em xem thương anh, hay là xem thường Tiểu Nhiễm vậy?” Cố Mạc nhíu mày.
Anh và Tiểu Nhiễm kết thành một đội PK với Cố Tương?
Cô bé này tự tin như vậy sao?
“Hai người già yêu như anh chị PK với em, coi như quá hời rồi! Em quên không nói cho anh biết, trò này em chơi đến đến trình độ cao nhất rồi.” Cố Tương tự vỗ ngực, kiêu ngạo nói, “Anh, anh phải động não hết công suất, mới thắng được em.”
“Người già yếu?” Tiếu Nhiễm kinh ngạc nhìn Cố Tương. Cô không ngờ Cố Tương lại dùng mấy chứ này để hình dung cô và Cố Mạc.
Cô liếc mắt nhìn cái người đang đầy vết thương là Cố Mạc, xì một tiếng cười rộ lên.
Cũng giống!
Cố Mạc kiêu ngạo nhíu mày:”Hôm nay anh sẽ cho em biết bọn anh rốt cuộc là sinh khí dồi dào hay già yếu! Chiến thư của em anh nhận!”
“Đừng quá tự tin! Em cho thể cho anh chị 5 phút.” Cố Tương hào sảng nói.
“Không cần!” Cố Mạc móc ví ra trả tiền xong, liền nắm tay Tiếu Nhiễm đi theo nhân viên vào mật thất.
“5 phút sau bắt đầu tính thời gian!” Cố Tương nói với sau lưng Cố Mạc.
“Ok!” Cố Mạc cũng không quay đầu lại, dùng tay ra hiệu cho người đằng sau.