Editor: Xẩm Xẩm
Cố Tương ngẩng đầu, giống như một con gà chọi vừa chiến thắng trở lại quán bar, ngồi đối diện Cố Mạc, cầm chén rượu lên ngửa đầu uống cạn.
Tần Viễn Chu chết tiệt, hôn trộm cô lại không có can đảm tiếp tục!
Cớ gì anh phải trêu chọc cô?
Tiếu Nhiễm tò mò nhìn đối phương: “Chị Cố Tương, chị vừa mới đi đâu thế! Bọn em chờ chị về nhà!”
“WC!”
Cố Tương tiêu sái cười cười, lấy chìa khóa xe ra nói với hai người: “Đi thôi!”
“Chỉ là WC?” Cố Mạc cũng không tin cô, cau mày quan tâm nhìn cô một cái.
“Chỉ là muốn đi vệ sinh, anh rốt cuộc anh có đi hay không?” Cố Tương lớn tiếng hỏi.
“Đi.” Cố Mạc khoác áo khoác cho Tiếu Nhiễm, nắm tay cô đi sau Cố Tương.
“Muốn nói cho Cố Nhiên và Giai Tuệ một tiếng không?” Tiếu Nhiễm ngồi lên xe, ngẩng đầu hỏi.
“Gửi tin nhắn đi, miễn cho bọn họ quay lại tìm.” Cố Mạc đồng ý gật đầu.
“Uhm.” Tiếu Nhiễm lập tức lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho hai người.
Cô vừa muốn bỏ điện thoại xuống, liền nhận được tin nhắn.
Tưởng rằng Giai Tuệ trả lời, cô lập tức mở máy lên.
“Lớp trưởng?” Nhìn thấy là Ninh Hạo gửi tin nhắn đến, cô sửng sốt một chút.
Mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, bọn họ đã quên mất anh rồi.
Ninh Hạo: Năm mới vui vẻ, hi vọng mọi chuyện đều tốt.
“Ninh Hạo?” Cố Mạc có chút ăn giấm chua nhấp môi mỏng một cái.
Anh biết thời gian hai người xảy ra hiểu lầm kia, Ninh Hạo vẫn ở cạnh cô.
Nếu không có sự xuất hiện của anh, nói không chừng Ninh Hạo đã trở thành một nửa của Tiếu Nhiễm.
“Vâng!” Tiếu Nhiễm gật đầu: “Cố Mạc, bọn em chỉ là bạn học.”
“Anh không nói gì cả.” Cố Mạc nhẹ nhàng vuốt tóc cô: “Người ta như vậy, em cũng nên nhắn lại một câu.”
“Anh không ghen sao?” Tiếu Nhiễm cười khẽ nói.
“Không.” Cố Mạc lạnh lùng trả lời.
“Không biết, anh đang ghen rồi.” Tiếu Nhiễm lập tức thu lại di động, bỏ vào túi.
“Ngoan như vậy?” Cố Mạc nhéo mũi cô, cưng chiều hỏi.
“Em không thể để cho người đàn ông của em ghen.” Tiếu Nhiễm cầm cánh tay Cố mạc, ngây thơ cười nói.
“Thật ra em không cần để ý đến anh, anh biết em chỉ là bạn với cậu ta.” Cố Mạc ôm cô, cười nói.
“Em ngửi được mùi nói dối.” Tiếu Nhiễm nghịch ngợm nhéo mặt anh.
“Em cứ thế hi vọng anh thể hiện sự ghen tuông của anh ra sao?” Cố Mạc nhíu mày.
“No, em không muốn thấy anh ghen, tuy nhiên thật sự là anh đang ghen.” Tiếu Nhiễm dùng lực xoa mặt anh, cười trả lời.
Cô nhận ra chính mình không biết từ lúc nào bắt đầu thích xoa mặt anh, khiến khuôn mặt anh tuấn của anh bị biến hình, để cho cô có một loại cảm giác thành tựu. Ngoài cô ra, ai dám hành hạ khuôn mặt anh như thế?
Cố Tương ngồi ở phía trước vốn không nghe được cuộc nói chuyện của hai người, vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
Cô có thể ngạo mạn nói với Tần Viễn Chu là đã quên đi, nhưng lại không có cách nào để cho chính mình quên đi.
Dường như Tần Viễn Chu đã trở thành một loại ma chú, làm rối loạn lòng cô.
Dưới ngòi bút của cô, cô đã viết ra quá nhiều câu chuyện tình yêu lãng mạn, cũng nghĩ rằng mình chân chính không lâm vào tình yêu, nhưng không cách nào giống như viết tiểu thuyết, không thể giữ tỉnh táo được, trái tim luôn bị loạn nhịp rối tinh rối mù.
Cô không phải chưa từng hôn đàn ông, vì sao một nụ hôn của Tần Viễn Chu mà khiến cho cô quyến luyến mãi không quên?
Dường như trên môi cô vẫn còn giữ hương vị bạc hà nhàn nhạt kia.
Đột nhiên cô ảo não dẫm phanh dừng xe, thất vọng nhìn về phía trước.
“Chị Cố Tương, làm sao thế?” Tiếu Nhiễm quan tâm hỏi han.
Cố Tương bị Tiếu Nhiễm làm thức tỉnh. Cô lập tức khởi động xe lần nữa, làm ra vẻ như không có gì, nói: “Có chó lạc, không sao!”