Editor: Xẩm Xẩm
Cố Tương đứng ngoài cửa phòng Cố Nhiên, dùng lực gõ cửa hai lần: “Anh hai, không còn sớm nữa. Mẹ bảo anh nhanh đưa Giai Tuệ về nhà, đừng để mẹ em ấy lo lắng.”
Cố Nhiên căm tức đi mở cửa, kháng nghị: “Em thật không biết chọn thời điểm.”
“Anh, em phá hoại hai người sao.” Cố Tương nghịch ngợm cười hỏi. Cố Tương tò mò nhìn vào trong nhà một cái. Đang nhìn thấy Vương Giai Tuệ băn khoăn bất an đỏ mặt, lập tức khoát tay với cô.
“Còn chưa kịp.”
“Lần đầu tiên em nhìn thấy có nữ sinh ghét bỏ anh, anh, anh cũng quá kém cỏi rồi. Ngay cả nữ sinh nhỏ còn không làm được. Thực không rõ lúc trước anh làm thế nào mê hoặc những người khác làm bạn giường của anh.” Cố Tương xem xét Cố Nhiên, tiếc nuối lắc đầu.
“Anh chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, liền có một đồng phụ nữ bổ nhào qua liếm giày của anh!” Cố Nhiên kiêu ngạo trả lời lại.
“Em xem anh cầm tay nữ sinh nhỏ thế nào, bị người ta ghét bỏ quẳng đi.” Cố Tương không chừa lại lối thoát nói móc.
“Em không biết cái gì cả.” Cố Nhiên trả lời: “Mẹ nói em đã mang tới rồi, có thể đi chưa.”
“Em sợ anh không khống chế được, lột cả người cô ấy ra, em quyết định mỗi ngày làm một việc thiện, giúp anh đưa Giai Tuệ về nhà. Giai Tuệ, em chuẩn bị xong xuống dưới nhà, chị chờ ở cửa nha.” Cố Tương quay đầu, lớn tiếng cười nói.
“Đây chị Cố Tương, chị chờ em một lát.” Vương Giai Tuệ nhanh chóng mặc thêm áo khoác, kéo lại quần vừa bị Cố Nhiên kéo.
“Ai nói để em giúp anh rồi.” Cố Nhiên bất mãn kháng nghị.
“Ngày mai không phải anh đi trực sớm sao, em sợ anh mệt, anh xem người em này có bao nhiêu trọng tình trọng nghĩa.”
“Anh chỉ cần em nhanh chóng về phòng em, đánh chữ nhanh lên để tranh thủ sang năm có tiểu thuyết được chuyển thể thành phim.” Cố Nhiên phụ giúp Cố Tương đi ra ngoài.
“Giai Tuệ, em xem anh chị không hiểu chuyện, người giúp anh ấy còn không biết cảm kích.” Cố Tương không cam lòng nói lớn tiếng.
Vương Giai Tuệ lập tức chạy tới cửa, nói với cỐ Nhiên: “Em ngồi xe chị Cố Tương về nhà. Anh hai Cố, tạm biệt.”
Cố Nhiên bất mãn túm chặt lấy Vương Giai Tuệ, trừng mắt với Cố Tương: “Cố Tương, anh nhớ em nói em có bản thảo hai vạn chữ cần giao cho nhà xuất bản, em làm xong chưa.”
“A...Anh nói em mới nhớ, đại ân không lời nào nói hết, em trở về đánh chữ. Giai Tuệ, để anh hai đưa em về đi, ngại quá, chị không đưa em về được rồi.” Cố Tương nói xong, giống như chân được bôi dầu, hưu một tiếng trốn về phòng mình.
Cố Nhiên giờ mới lộ ra tươi cười.
Xú nha đầu.
Vậy mà chạy tới mù quáng lẫn lộn.
Cho rằng anh không biết cô muốn làm thôi.
Muốn lấy được Giai Tuệ còn xem văn phong nói chuyện có bằng anh không chứ.
Hỏi Giai Tuệ, cô chắc chắn sẽ trả lời: “Chúng ta là bạn bè bình thường.”
“Anh hai Cố, như vậy được không.” Vương Giai Tuệ nhìn Cố Tương đóng cửa lại, quay đầu nhìn anh.
Cố Tương là có ý tốt, Cố Nhiên cũng không cảm kích.
Có thể thương tổn đến Cố Tương không.
“Về sau em ít tiếp xúc với Cố Tương thôi. Nha đầu kia thông minh lanh lợi như tặc ấy.” Cố Nhiên trầm trọng dặn dò.
“Em cảm thấy chị ấy rất tốt. là anh lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.” Vương Giai Tuệ cười chế nhạo.
“Đó là em chưa bị nó chơi xấu.” Cố Nhiên quay về cầm chìa khóa, sau đó đi cùng cô xuống lầu.
Vương Giai Tuệ muốn bỏ tay anh ra, anh lại càng ôm chặt. cô không yên bất an nhìn thoáng qua phòng khách, thấy không có ai mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Nơi này là nhà anh.” Cô bất mãn kháng nghị.
“Anh biết.” Cố Nhiên không kiềm chế được, cười, áp vào bên tai Vương Giai Tuệ: “Nếu không phải nhà anh, anh sẽ không ôm em như vậy nữa rồi.”