Editor: Xẩm Xẩm
Không đợi Tiếu Nhiễm và bọn Cố Mạc trở về, Tiếu Bằng Trình liền nhận được điện thoại của thư ký. Nói công ty có chuyện khẩn cấp cần ông đi xử lý một chút. Ông và Trác Liệt vội vàng dặn dò hai câu, liền ngồi lên máy bay trở về thành phố A.
Sau khi ông rời đi, Dương nguyệt Quyên mang theo Tiếu Lạc lén lút đến bệnh viện, nhẹ nhàng gõ cửa, không đợi bên trong đáp lại liền đẩy cửa vào.
“Lão gia chúng ta lại tới thăm ông rồi.” Dương nguyệt Quyên nói.
Trác Liệt vừa thấy Dương Nguyệt Quyên, không đợi Hoắc Tra Bố tức giận, lập tức đứng dậy, vươn hai tay ra ngăn Dương Nguyệt Quyên lại: “Ai cho các người vào? Ra ngoài!”
“Chúng ta có ý tốt tới thăm Hoắc lão gia, sao còn cần có người cho phép!” Dương Nguyệt Quyên bất mãn hỏi.
“Nơi này không chào đón bà!” Trác liệt lập tức bất mãn.
“Cậu hoan nghênh hay không cũng chẳng liên quan gì? Tôi đến nhìn ba của vợ trước của chồng tôi.” Dương Nguyệt Quyên đẩy Trác Liệt ra, ngạo mạn nói.
“Mụ, con hồ ly tinh! Vậy mà còn dám xuất hiện trước mặt ông đây?” Hoắc Tra Bố căm tức rống to.
Nhìn thấy Hoắc Tra Bố tức giận, Trác Liệt nhanh chóng túm lấy Dương Nguyệt Quyên đi ra ngoài, e sợ cho lão gia lại bị hư hỏng sức khỏe.
“Cậu buông ra.” Dương Nguyệt Quyên tránh khỏi tay của TRác Liệt, lại chạy về trước mặt HOắc Tra Bố, âm thanh bén nhọn nói: “Ông không cho chồng tôi về nhà, tôi cũng chưa nói gì, vẫn còn không để ý hiềm khích trước đây đến thăm ông, sao ông lại không nói đạo lý như vậy?”
Hoắc Tra Bố bị Dương Nguyệt Quyên chọc giận, nhổ kim tiêm trên tay, vẻ mặt phẫn nộ nhìn Dương Nguyệt Quyên, đồng loạt bắt được áo của bà: “Tôi còn chưa nói chuyện công đạo với mụ, mụ đã đến đây trả đũa sao, Dương Nguyệt Quyên, cô phá hoại nhà của người khác, cướp chồng của người khác, cô còn có gì sao? Con hồ ly tinh này, cô sẽ không được chết tử tế!”
“Lão gia, quân tử động khẩu không động thủ, ông quá mức kích thích rồi!” Dương Nguyệt Quyên đẩy tay của Hoắc Tra Bố ra, ngạo mạn chỉnh lại quần áo.
“Ông ngoại, mẹ con là có ý tốt đến thăm ông, bà mua rất nhiều thực phẩm bổ dưỡng sức khỏe cho ông. Sao ông lại mắng mẹ như thế?” Tiếu Lạc điềm đạm đáng yêu đứng ở cạnh cửa, kháng nghị.
“Trác Liệt, đá bọn họ ra ngoài!” Hoắc Tra Bố phẫn nộ rống to.
Trác liệt nhận được mệnh lệnh, lập tức không chút do dự tiến lên, khiêng Dương Nguyệt Quyên ra ngoài, khi đi qua cửa, tay còn lại của anh cũng cầm lấy người Tiếu Lạc ra ngoài.
“Nam nữ thụ thụ bất thân! Có người sàm sỡ, quấy rầy, cứu tôi!” Tiếu Lạc sợ hãi la lớn.
Y tá nghe được âm thanh của cô, chạy từ phòng trực đến, vừa thấy người bị tố cáo là Trác Liệt, liền dừng bước lại, bình tĩnh nói với người xem xung quanh: “tất cả giải tán đi, đây là người nhà bệnh nhân.”
“Anh ta muốn sàm sỡ tôi!” Tiếu Lạc vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp tục khoa trương biểu diễn.
“Trác Luân Bố KHố là người thi đỗ đại học cao điểm nhất ở huyện chúng tôi năm đó, là sinh viên duy nhất của huyện thi được đại học B. Không chỉ như thế, anh ấy còn hăng hái làm việc tốt, trên ti vi đã nói rất nhiều. Em gái nhỏ, em không cần lo lắng người thân của em đâu.” Y tá nói xong, xoay người trở về phòng trực.
Tiếu Lạc buồn bực trừng mắt, liều mạng vùng vẫy trong lòng Trác Liệt.
Sức lực của người đàn ông này cũng quá lớn!
Thật không hổ là mọi rợ rừng núi.
Cô đang muốn cắn tay anh, đã bị anh ném đến bên cạnh thang máy.
Trác Liệt đẩy mạnh mẹ con Dương nguyệt Quyên vào trong thang máy, sau đó tràn ngập uy hiếp nói: “Thức thời một chút, rời khỏi Hắc Hà ngay lập tức, nếu không, tôi sẽ dùng thủ đoạn bạo lực để đuổi người!”