Editor: Quỷ Quỷ
“Thế nào?” Tiếu Nhiễm căng thẳng mím môi.
Hôm nay sao lại thấp thỏm như vậy?
Cố Mạc đặt điện thoại di động xuống, hít sâu một hơi:”Nha đầu, em muốn ăn cơm trước, hay nghe kết quả trước?”
“Đương nhiên là nghe kết quả trước!” Tiếu Nhiễm căng thẳng nắm chặt tay.
“Anh vốn nghĩ chưa có em bé, anh có thể chuyên tâm yêu chiều một mình em. Nhưng em phải thất vọng rồi.” Cố Mạc chăm chú nhìn Tiếu Nhiễm, “Nha đầu, thật xin lỗi, thuốc tránh thai của nước R cũng không an toàn. Em có thai rồi!”
“Oh My God!!!” Tiếu Nhiễm bất ngờ che miệng lại, không dám tin nhìn Cố Mạc, “Anh chắc chứ?”
“Chắc chắn!” Cố Mạc nắm tay Tiếu Nhiễm, nghiêm túc trả lời.
“Bọn họ không nhầm kết quả xét nghiệm của em với người khác chứ?” Tiếu Nhiễm căng thẳng cầm tay Cố Mạc, nước mắt không ngừng dâng lên.
“Không có khả năng! Anh đã đi theo bọn họ để xác nhận.” Cố Mạc nghiêm túc trả lời.
Biết Tiếu Nhiễm mang thai rồi, anh không nghĩ sẽ xúc động hay vui mừng, ngược lại là lo lắng và tự trách.
Tiếu Nhiễm thật sự vẫn còn rất trẻ!
Cô còn chưa chăm sóc tốt cho bản thân, giờ lại mang trọng trách chăm lo cho em bé.
Đều tại anh!
Gần đây có chút bất chấp tất cả, không chú trọng đến tránh thai.
Trong lòng anh không ngừng chửi mình là ngu ngốc!
Tiếu Nhiễm hưng phấn thét lên chói tai, không kiềm chế được mà khoa chân múa tay vui sướng: “Em thật sự có thai rồi!”
“Phải!” Có lẽ sự xúc động của Tiếu Nhiễm đã cuốn hút Cố Mạc, khóe môi anh dần hiện lên nét tươi cười, “Đừng quá kích động!”
“Chúng ta có nên nói cho ba hay không? Đúng rồi, còn có bà nội và mẹ chồng!” Tiếu Nhiễm kích động chớp chớp mắt.
“Đợi em bình tĩnh lại rồi chúng ta sẽ thông báo lần lượt.” Cố Mạc đi đên bên Tiếu Nhiễm, ôm chặt lấy cô.
“Chú, sao nhìn anh không vui vậy?” Tiếu Nhiễm bình tĩnh lại rồi mới phát hiện ra sự không bình thường của Cố Mạc.
“Không phải anh không vui. Là anh đang cảm thấy có lỗi với em. Em bây giờ vẫn còn quá nhỏ! Anh lại mang thêm gánh nặng đến cho em.” Cố Mạc vùi mặt vào cổ Tiếu Nhiễm, khàn giọng nói. “Anh vốn tính sẽ để em mang thai sau khi em tốt nghiệp đại học.”
“Ai không biết sẽ tưởng là anh không muốn đó!” Tiếu Nhiễm vỗ nhẹ lưng Cố Mạc, “Em rất vui vẻ. Em nguyện ý sinh con cho anh. Bởi vì em yêu anh!”
“Cám ơn em!” Cố Mạc ôm Tiếu Nhiễm thật chặt, hốc mắt ẩm ướt, “Anh sẽ không để em mệt mỏi vì em bé. Anh sẽ thuê mười người giúp việc đến chăm sóc mẹ con em.”
“Mười người giúp việc? Cố Mạc, không phải quá khoa trương chứ?” Tiếu Nhiễm ngẩng đầu, khẽ cười hỏi.
“Không khoa trương. Anh còn sợ mười người cũng không đủ để chăm sóc hai mẹ con đâu!” Cố Mạc cưng chiều nhéo chóp mũi Tiếu Nhiễm. “Em là trái tim của anh, là bảo bối của anh!”
“Vẫn còn một người!” Tiếu Nhiễm kéo tay Cố Mạc để lên bụng mình. Vẻ mặt hạnh phúc cười nói, “Bé con là trái tim của chúng ta! Là bảo bối của chúng ta!”
Bàn tay Cố Mạc lưu luyến vuốt vẻ cái bụng còn đang bằng phẳng của Tiếu Nhiễm, hốc mắt đỏ lên.
Đây là một báu vật từ trên trời rơi xuống mà bọn họ không có chờ mong.
Anh sắp bị báu vật này đánh gục rồi!
Anh ngồi dựa vào ghế, ôm Tiếu Nhiễm ngồi lên đùi, vẻ mặt yêu chiều nói:”Bây giờ em phải ăn no cho hai người. Bàn ăn lớn này nhất định phải ăn hết!”
“Chú, anh muốn nuôi em thành heo à?” Tiếu Nhiễm bất mãn kháng nghị.
“Đề nghị không tồi! Anh sẽ cố gắng!” Cố Mạc cười nựng hai má Tiếu Nhiễm, “Mau ăn đi!”
“Anh là đồ bất lương! Anh biến em thành cái bị bông thì thôi đi, lại còn muốn nuôi em thành heo! Anh phá hủy hết khí chất của em rồi!” Tiếu Nhiễm bất mãn nhéo má Cố Mạc không ra hình dạng gì.