Editor: Nhã Y Đình
Cố Mạc vừa đỡ Tiếu Nhiễm vào khách sạn, chưa kịp thay quần áo đã nhận được điện thoại của Ứng Mẫn. Anh vội vàng thả Tiếu Nhiễm xuống, nhỏ giọng: "Anh đi nhận điện thoại!"
"A...... " Tiếu Nhiễm không hỏi là ai gọi điện mà ngoan ngoãn đi thay quần áo.
Cố Mạc đi đến trước cửa sổ, ấn phím nghe.
"Cố Mạc, em tạm thời bị cách chức! Lần này là thật!" Ứng Mẫn đau khổ nói.
Cố Mạc nhăn mày một chút, nhẹ giọng an ủi, "Ứng Mẫn, đừng gáp. Mọi chuyện đều có thể thay đổi. Chưa đến bước đường cùng mà!"
Nghe được Cố Mạc nói, Tiếu Nhiễm dừng động tác cởi đồ lại, ngơ ngẩn nhìn Cố Mạc.
Lại là Ứng Mẫn.
Hai ngày nay, Ứng Mẫn giống như âm hồn không tan vậy, luôn luôn xuất hiện bất nogwf.
Hôm nay Cố Mạc vướng vào hoa đào nào sao?
Bỗng nhiên xuất hiện một cô học sinh, nay lại thêm một đồng nghiệp cũ.
"Em không biết nữa! Em cảm thấy mọi thứ của em tan biết rồi!" Ứng Mẫn khóc lên.
"Để tôi hỏi dượng một chút về tình hình của em! Nếu gia đình bệnh nhân có thể giải quyết riêng thì tôi sẽ giúp em!" Cố Mạc đồng tình an ủi một chút.
Có thể dùng tiền để giải quyết đó là kết quả tốt nhất.
Người nhà bệnh nhân làm to chuyện như vậy phần lớn là muốn tiền bồi thường nhiều hơn một chút.
"Cố Mạc, cảm ơn anh! Vô công bất thụ lộc. Em sẽ tự nghĩ cách!" Giọng nói của Ứng Mẫn nghẹn ngào dường như tâm trạng cực kỳ sa sút.
"Chúng ta là bạn bè mà đúng không?" Cố Mạc đầy thành ý nói.
"Vâng! Em cũng chỉ có một người bạn là anh thôi!" Ứng Mẫn đau lòng hít mũi, nghẹn ngào trả lời.
"Vậy thì đừng từ chối sự giúp đỡ của tôi!" Cố Mạc quay người lại, nhìn Tiếu Nhiễm, thấy cô đang chu miệng, vẻ mặt đầy ghen tuông, bình tĩnh nói: "Cứ vậy đi! Bà xã anh đói bụng rồi, anh dẫn cô ấy xuống tầng ăn cơm!"
Nói gặp lại sau rồi anh cúp điện thoại.
Tiếu Nhiễm nhìn Cố Mạc một cái, trầm mặc xoay người tiếp tục thay quần áo, không quan tâm gì đến anh.
Ứng Mẫn càng khó giải quyết hơn Tưởng Y Nhiên. Bởi vì nếu là yêu cô có thể ghen, có thể khóc. Nhưng Cố Mạc và Ứng Mẫn chỉ là bạn bè bình thường. Nếu như cô có thái độ gì sẽ bị Cố Mạc nói cô cố tình gây sự.
Cố Mạc có thể bình thường một chút thì tốt.
Như vậy thì sẽ không có nhiều phụ nữ đến tranh với cô.
Cố Mạc đi tới, chủ động cởi áo khoác giúp Tiếu Nhiễm, tháo khăn quàng và mũ để lên bàn.
Tiếu Nhiễm không phản kháng, để mặc Cố Mạc hầu hạ.
Cố Mạc thấy Tiếu Nhiễm không có chút cảm động nào, bất đắc dĩ thở dài, "Tức giận sao?"
"Tức giận? Vì sao em phải tức giận?" Tiếu Nhiễm nhếch môi. Nụ cười này còn khó coi hơn cả khóc.
"Anh và Ứng Mẫn không có gì!" Cố Mạc nhẹ nhàng xoa tóc của Tiếu Nhiễm, nói thật, "Nếu có cái gì thì đã có từ lâu rồi không phải chờ tới giờ!"
"Em nhỏ mọn lắm, không cần để ý đến em! Em muốn yên lặng một chút!" Tiếu Nhiễm nhẹ nhàng đẩy tay Cố Mạc ra, đi vào phòng khách, trầm mặc cuộn người ngồi lên ghế sô pha.
Cố Mạc mím môi, bắt đầu suy xét.
Có phải anh quan tâm đến Ứng Mẫn hơi thái quá không?
Dù sao bọn họ cũng là đồng nghiệp cũ, anh lấy tiền giúp Ứng Mẫn xử lý vụ kiện này. Trong mắt người ngoài, quan hệ này chắc chắn không đơn giản.
Cũng không trách Tiếu Nhiễm lại tức giận như vậy.
Anh đi qua, mạnh mẽ ôm lấy Tiếu Nhiễm đặt lên đùi mình. Sau đó rúc trên vai cô, trầm giọng nói: "Bé con, anh sai!"
"Anh không sai!" Tiếu Nhiễm lắc đầu.
"Lần này Ứng Mẫn gặp rắc rối lớn. Anh không muốn một bác sĩ giỏi lại vì một sự cố không đáng có mà bị hủy hoại nên mới cố gắng giúp cô ấy. Thật sự chỉ xuất phát từ đồng cảm mà thôi!" Cố Mạc giải thích.