Editor: xẨM Xẩm
Ăn lẩu, Tiếu Nhiễm lộ ra vẻ mặt hạnh phúc: “Qúa sung sướng!”
“Chị nhìn em có bị vị cay phá hủy không?” Lynda nhìn Tiếu Nhiễm bị cay đến đỏ bừng cả mặt, không khỏi trêu chọc.
“Cay mới vui!” Tiếu Nhiễm cười trả lời. Mùa đông ở đây rét lạnh, ngồi trong phòng ấm áp ăn lẩu, là chuyện hạnh phúc như thế nào.
Cố Mạc đặt một miếng thịt dê vào trong chén của Tiếu Nhiễm, cưng chiều nói: “Thiếu chút tương ớt, dễ dàng bị nóng.”
“A...” Tiếu Nhiễm chu miệng nhỏ, khó chịu lên tiếng.
Ăn lẩu mà không bị cay thì cực kỳ không mạnh mẽ. Nhưng là cô cũng biết Cố Mạc đang quan tâm cô.
Không nỡ để Tiếu Nhiễm không vui, Cố Mạc khẩn trương đưa một bát ớt đầy qua, vẻ mặt bất đắc dĩ hỏi han: “Muốn ít hay nhiều?”
“Ba muỗng...” Tiếu Nhiễm hưng phấn giơ lên ba ngón tay, sau khi nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Cố Mạc, thu lại một ngón tay: “Hai muỗng... nửa muỗng cũng được...”
Cố Mạc cười múc tương ớt: “Nên là đủ cay rồi.”
“Cố Mạc, em yêu anh.” Tiếu Nhiễm vui sướng ôm lấy anh, cọ xát làm nũng ở trong lòng anh.
Hầu kết của Cố Mạc đột nhiên chuyển động một cái.
“Tiếu Nhiễm, dừng lại đi, đừng ân ái nữa! Em muốn độc chết bọn chị à.” Lynda khoa trương cười nói.
“Không nghĩ muốn bị chúng em ngượ chết thì nhanh gả cho trợ lý Trịnh đi, gả cho anh ấy, chị cũng có độc của chủ nghĩa hôn nhân rồi.” Tiếu Nhiễm nghịch ngợm trả lời.
Trịnh Húc cười rẫu rĩ, giống như đang ẩn nhẫn.
Lynda bất mãn nhíu mày: “Hôm nay là ngày gì? Sao đều bị các người bức hôn?”
“Hoom nay là ngày cầu hôn.” Tiếu Nhiễm nghịch ngợm nói.
Cố Mạc vuốt mặt Tiếu Nhiễm, cười nói với Lynda: “Một người vui không bằng mọi người cùng vui., tiếu Nhiễm là hi vọng hai người sẽ hạnh phúc như chúng ta.”
Vẻ mặt Tiếu Nhiễm sùng bái nhìn Cố Mạc: “Cố Mạc, cũng là anh mới nói được, một lời trúng đích.
Lynda bĩu môi: “Tiếu Nhiễm, em chưa thấy Cố tổng đàm phán với người nước ngoài đâu, nói chuyện dí dỏm, gãi đúng chỗ ngứa!”
Tiếu Nhiễm cười nhìn vào mắt Lynda: “Có thể tưởng tượng.”
“Nhớ có một lần Cố Mạn khiến một người Đức ngạo mạn á khẩu không trả lời được., kế tiếp bại lui, thiếu chút nữa thổ huyết mà chết.” Lynda cũng sùng bái nhìn Cố Mạc. Tuy nhiên hiện giờ cảm tình của cô đã chuyển hướng sang Trịnh Húc, nhưng là sự sùng bái kính nể với Cố Mạc cũng không hề thay đổi. Người đàn ông này vẫn là người vô cùng kiệt xuất mà cô từng gặp qua.
“Không khoa trương như thế. Đối phương chỉ là trùng hợp không quá thoải mái thôi.” Cố Mạc nhàn nhạt cười nói.
Trịnh Húc mở miệng: “Tôi có thể làm chứng. Cố tổng quá khiêm tốn rồi.”
Tiếu Nhiễm nâng mặt Cố Mạc lên, hôn lên môi anh một cái: “Chú, anh có thể kiêu ngạo, thật mà!”
“Đều là dầu!” Cố Mạc lấy khăn giấy lau đi dầu ớt trên môi mình, giống như bất mãn, nhưng khóe mắt đều là ý cười.
“Tiếu Nhiễm, Cố tổng thẹn thùng.” Lynda rất hiểu hành động của anh.
“Em biết.” Tiếu Nhiễm cười trả lời.
“Có một thư ký thông minh như vậy, cảm giác có phần đáng sợ.” Cố Mạc hơi hất mày.
Có lẽ là Lynda đã ở bên anh từ lâu, có đoi khi anh không cần mở miệng cô vẫn đoán được anh nghĩ gì. Cô là một thư ký vô cùng giỏi.
“Em đây ngày nào cũng ngủ cạnh anh, anh có phải còn sợ hãi hơn không?” Tiếu Nhiễm kiêu ngạo cười hỏi.
“Nào có ai da mặt dày như vậy?” Cố Mạc cười nhéo má Tiếu Nhiễm.