Editor: Xẩm Xẩm
Dương Nguyệt Quyên để điện thoại xuống, mặt âm trầm ngồi xuống ghế sofa.
“Mẹ, làm sao vậy?” Tiếu Lạc đi xuống lầu, ngáp hỏi.
“Khuya ngày hôm trước đột nhiên ba con mang theo Tiếu Nhiễm đi Hắc Hà.” Dương Nguyệt Quyên cau mày nói.
“Hắc Hà? Quê nhà mẹ của Tiếu Nhiễm?” Tiếu Lạc lập tức hỏi.
“Nhất định có liên quan đến ông ngoại của Tiếu Nhiễm. Ba con vì để cho lão già đó tha thứ cho ông ấy, đã lập học bổng ở trường học, bỏ vào không ít tiền.” Dương Nguyệt Quyên bất mãn nói.
“Sao ba lại muốn ông ấy tha thứ?” Ngay từ đầu Tiếu Lạc cũng không rõ, lúc nhìn thấy vẻ mặt mất tự nhiên của mẹ khi đó, rốt cuộc cũng suy nghĩ cẩn thận: “Nếu mẹ Tiếu Nhiễm đã chết, ba còn để ý lão già kia làm gì? Thật sự là đủ quá đáng!”
“Đàn ông đều thối tha!” Dương Nguyệt Quyên không hờn giận hừ một tiếng: “Đối khi không biết là trân quý, mất đi mới thấy đáng tiếc. Nhưng có tác dụng sao? Cho dù lấy lòng lão già kia thế nào, NHã Lam cũng sẽ không thể sống lại, phu nhân Tiếu vẫn là mẹ!”
“Đúng thể! Trên hộ khẩu nữ chủ nhân vẫn là mẹ!” Tiếu Lạc và mẹ cùng chung mối thù, cùng một giuộc.
“Mẹ cứ như thế để cho ông ấy chạy đi Hắc Hà sao?” Dương Nguyệt Quyên không cam lòng nói.
Hai mẹ con bà ở Tiếu gia được coi là gì?
Đối với Tiếu Bằng Trình mà nói, hai người có khi còn kém lão già chỉ biết săn thú kia.
Bà thật sự nuốt không trôi.
Nhưng bà có năng lực thế nào.
Bà không có khả năng kéo được Tiếu Bằng Trình trở về.
“Mẹ, hiện giờ mẹ không chịu nổi đều là do Tiếu Nhiễm và mẹ nó làm ra. Chúng ta không thể để cho Tiếu Nhiễm được như ý.” Tiếu Lạc tính kế cười lạnh.
“Kia lại như thế nào? Chẳng lẽ kéo ông ấy trở về?” Dương Nguyệt Quyên cau mày hỏi.
“Bắt cái gì? Cho dù mẹ chạy tới Hắc Hà cũng không thể khuyên ba trở về.” Tiếu Lạc bình tĩnh trợn mắt.
“Vậy con nói xem phải làm sao bây giờ?” Dương Nguyệt Quyên để sát người vào Tiếu Lạc, nhỏ giọng hỏi.
“Khuyên không được thì để cho nó vĩnh viễn ở đấy đi!” Tiếu Lạc phúc hắc cười lạnh.
“Vĩnh viễn ở đâu?” Dương Nguyệt Quyên hoài nghi nhìn con gái.
Tiếu Lạc đến bên tai bà, thấp giọng thì thầm hồi lâu.
Dương Nguyệt Quyên âm trầm cười lạnh: “Không độc không phải trượng phu.”
“Đúng!” Tiếu Lạc cười: “Mẹ, đừng ngồi, hai chúng ta nhanh đi mua vé máy bay.”
....
Hai vị chuyên gia cất bước, Cố Mạc trở lại khu chờ người nhà ở ICU, nhìn thấy chỉ có mình Tiếu Nhiễm, liền ngồi xuống bên cạnh cô quan tâm hỏi: “Ba đâu?”
“Ba nói bệnh của ông ngoài nhất định phải cần rất nhiều tiền, ba đến ngân hàng, nói là rút tiền lo viện phí cùng cậu.” Tiếu Nhiễm ngáp, dựa sát vào trong lòng Cố Mạc.
“Ngay hôm qua không phải nghe y tá nói qua, nhà cậu vì thiếu tiền viện phí mà đi bán máu. Chúng ta nên cảm ơn bọn họ.” Cố Mạc ôm cô lên đùi, nói.
“Em cũng biết, nhà cậu thật lương thiện.” Tiếu Nhiễm cọ xát trước ngực anh, tìm một vị trí thoải mái làm tổ ở đó.
“Thiếu ngủ một lúc rồi. Có việc gì anh gọi em.” Cố Mạc mở ra áo khoác, ôm Tiếu Nhiễm vào trong.
Tiếu Nhiễm nghiêng người, để tay ở dưới eo anh, vẻ mặt quyến luyến nhìn anh: “Chú à, em phát hiện em đã không thể không có anh rồi.”
Cố Mạc cúi đầu, hôn lên đỉnh đầu cô: “Anh cũng thế.”
Rốt cuộc Tiếu Nhiễm cũng không kháng cự nổi thần ngủ, ngủ trong lòng Cố Mạc.
Cố Mạc lấy áo khoác vây quanh người cô, tràn ngập quyến luyến nhìn khuôn mặt ngọt ngào của cô lúc ngủ.
Khi nào thì bắt đầu, cảm xúc của anh chỉ vì một nụ cười, một giọt nước mắt của cô mà thay đổi?